30.
Trái tim tôi bị đả kích hết lần này tới lần khác.
Người bạn tôi tâm tâm niệm niệm tìm kiếm có thể là một người xấu.
Người mẹ luôn ở bên cạnh tôi có thể là một con ác quỷ.
Tại sao chứ?
Tại sao chứ?
Ha!
Mấy ngày ngắn ngủi mà trời long đất lở!
Tôi bò trên đất rất lâu cũng không đứng lên.
Anh Nam đá tôi một cước: “Đứng dậy cho ông, lúc này yếu ớt cái gì muốn chết à?”
Hứa Tình kéo tôi: “Anh Nam đừng giận, cô ấy không cố ý đâu, không cố ý đâu...”
Cô ta lắc đầu, khóe môi run run, ánh mắt xẹt qua sự sợ hãi trái ngược hoàn toàn với người phụ nữ cười lạnh khi nãy.
Trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ, tại sao Hứa Tình lại có thể thay đổi hai loại cảm xúc này một cách tự nhiên như thế?
Lúc này anh Nam đột nhiên thay đổi chủ ý: “Thôi vậy, mày là người phụ nữ của Mạnh tử, là cậu ấy đề nghị bọn tao dùng Hứa Tình để uy hiếp mày, hai người chúng mày ở cạnh nhau cũng được, tránh Hứa Tình gây chuyện!”
Gây chuyện? tôi thực sự không hiểu từ này.
Nhưng mà anh Nam không nói thêm nhiều nữa.
Cuối cùng tôi và Hứa Tình bị anh Nam đưa tới một tầng phụ, một “nhà tù” chỉ có một cửa sổ.
Đối diện nhốt các sinh viên ngành y khác giống như tôi.
Đêm khuya bên ngoài truyền đến tiếng xẹt xẹt kinh khủng.
Hứa Tình bị dọa sợ cả một đêm tôi đều phải an ủi cô ta.
Cô ta giống như chú chim sợ hãi rúc trong lòng tôi, tôi hết lần này tới lần khác xoa đầu cô ta, khoảnh khắc này tôi rất hi vọng, hi vọng là tôi đã sai, Hứa Tình chỉ là bị dọa sợ, cô ta vẫn là người tốt.
Nhưng ngày hôm sau trong lúc mơ màng tôi nhìn thấy hai tay Hứa Tình làm ra động tác muốn bóp cổ tôi... tôi chớp chớp mắt cô ta lập tức thu tay về.
31.
Đợi khi tôi hoàn toàn tỉnh dậy cô ta lại khôi phục dáng vẻ sợ hãi ngày hôm qua.
Tôi nhìn vào mắt cô ta.
Cứ nhìn mãi đột nhiên hốc mắt chua xót.
Đã bao lâu rồi tôi chưa gặp cô ta? Hơn một năm gần hai năm rồi nhỉ.
Tôi cúi thấp đầu cười cười, lúc ngẩng đầu lên nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi cố gắng ngẩng đầu lên để chúng không rơi xuống quá nhanh nhưng mà chúng không hề nghe theo sự khống chế của tôi.
Tôi bắt đầu nghẹn ngào ôm chặt lấy Hứa Tình.
“Cậu biết không tớ rất coi trọng tình bạn... khó khắn lắm tớ mới tìm thấy cậu cậu đừng khiến tớ phải thất vọng, được không? Hứa Tình cầu xin cậu... thực sự cầu xin cậu... đừng khiến tớ phải thất vọng... thực ra tớ rất sợ... nhưng tớ...”
Tôi không biết nên nói thế nào, cô ta là người bạn tốt nhất của tôi, là người tôi phải bỏ ra rất nhiều thứ để tìm, nhưng mà hiện giờ thân phận của cô ta lại không rõ, cô ta có thể là người xấu.
Tôi nặng nề thở một hơi, đầu óc choáng váng.
Tôi không thể khóc quá lâu, anh Nam không thích người yếu ớt.
Hắn ta cần một cỗ máy không chút tình cảm nào.
Lúc hắn ta tiến vào tôi vừa mới điều chỉnh lại cảm xúc, anh ta cười cợt nhả: “Ồ, điều chỉnh xong rồi à? cô gái đã từng làm phẫu thuật chưa, nào đi theo tao... có một cuộc phẫu thuật đang đợi mày luyện tay đó.”
Hắn ta đưa tôi tới một căn phòng phụ khoảng 30 mét vuông sạch sẽ loại ba ở bên cạnh, bên trong có thiết bị monitor, máy đo điện tim, trung tâm cung cấp oxi... chỉ có ba thứ này.
Tôi ngây người: “Bệnh nhân đâu?”
Anh Nam nhìn về sau một cái.
Tôi thuận theo ánh mắt nhìn qua, Mạnh Hạo đang nằm trên giường phẫu thuật bị hai người đàn ông đẩy vào.
32.
Vùng bụng của anh có một mảng m.áu đỏ, thậm chí còn thấm ướt cả sơ mi trắng.
Trên đầu anh rịn đầy mồ hôi.
Bờ môi trắng bệch.
Anh Nam cúi thấp đều nói bên tai tôi: “... Hôm qua bác sĩ đều rất bận, Mạnh Hạo chỉ uống thuốc hạ sốt nên vết thương càng nghiêm trọng hơn rồi, nếu như cô muốn gia nhập tổ chức của chúng tôi thì phải làm việc cho tổ chức, phải có gan, thế nên tìm người cho cô luyện một chút, người quen có thể xuống tay vậy thì chắc chắn người lạ cũng có thể, cô thấy thế nào?”
Tôi không trả lời hắn ta, tôi hỏi: “Thuốc tê đâu?”
Anh Nam nói: “Tê gì mà tê, loại tiểu phẫu này không cần thuốc mê, Hạo tử có thể chịu được.”
Tôi cuộn tròn bàn tay không lên tiếng.
Tại sao hắn ta có thể dẫn những cô gái này tới trụ sở chính, bởi vì anh có khả năng quan sát và phán đoán cực kì nhạy bén.
Hắn ta nghi ngờ Mạnh Hạo rồi, cũng đang cảnh cáo nếu như tôi và Mạnh Hạo thông đồng với nhau thì sẽ c.hết trên đất này.
Tôi nhìn vào mắt hắn ta, đáy lòng sóng lớn cuồn cuộn, tôi muốn g.iết hắn ta.
33.
Tôi vén áo của Mạnh Hạo lên, phần bụng mơ hồ nhìn thấy m.áu thịt.
Loại vết thương này rõ ràng là do người làm, dùng ngón tay không móc miệng vết thương ra, có lẽ là do đám người anh Nam làm.
Tôi ép xuống nỗi hận ở trong lòng, trấn tĩnh giúp anh xử lí sau đó khâu lại.
Cả quá trình này Mạnh Hạo đau tới nỗi chảy mồ hôi lạnh, nhưng mà từ đầu tới cuối không nói lấy một lời.
Sau khi khâu xong bàn tay được khử trùng của tôi đã nhuốm đầy m.áu của anh từ lâu.
Tôi nhìn anh Nam: “Như vậy đã được chưa?”
Anh Nam quan sát tôi từ trên xuống dưới: “Tôi không biết là cô thông minh thật hay là thực sự bình tĩnh... nhưng mà cảm xúc của cô điều chỉnh nhanh, gọn ghẽ như vậy, bà ấy quả thực nói không sai, cô chính là một hạt giống tốt, có thể bồi dưỡng làm người thay thế...”
Bà ấy này là ai?
Trong lòng tôi biết rõ.
Ngữ khí anh Nam cung kính chắc chắn là người bên trên, lại hiểu tôi, hai điều này kết hợp lại có lẽ là mẹ tôi rồi.
Tôi đã bị chấn động tới nỗi tạm thời mất đi suy nghĩ, con sóng dưới đáy lòng càng ngày càng cuộn trào.
Anh Nam nói tôi làm xong tiểu phẫu này là có thể đi rồi, ngày mai bắt đầu tìm bác sĩ bên Anh để dạy tôi cách làm thế nào để lấy n.ội t.ạng ra.
Đi trên hành lang trong đầu tôi toàn là hình ảnh Mạnh Hạo bị thương.
Đằng sau lưng chầm chậm truyền tới tiếng bước chân khiến tôi dừng lại, là anh Nam, hắn ta lại gần tôi vẫn giữ nụ cười: “Trịnh Lâm à, có người mật báo cho chúng tôi Mạnh Hạo là cảnh sát chìm, cô nói xem có cách nào có thể kiểm tra không?”
34.
Tôi quay đầu qua: “Thê nên hôm qua anh ngược đãi anh ấy làm ra vết thương đó ư?”
Anh Nam khựng lại: “Sao cô biết là do tôi làm?”
Tôi nhìn chằm chằm hắn ta không nhúc nhích: “Trước đây tôi xem qua rất nhiều tin tức, người làm việc trong tập đoàn mua bán n.ội t.ạng giỏi nhất là vô tình, tôi còn cho rằng đó là giả cho tới khi nhìn thấy anh, tôi gặp được người lòng dạ độc ác nhất, trừ anh ra tôi không thể tìm ra được người thứ hai... huống hồ vết thương của anh ấy là bị xé sống ra.”
Anh Nam nghe xong cười haha: “Quả nhiên cô rất thông minh, bà ấy nói quả không sai... tóm lại đây là một bài học đã nhìn thấy chưa? Bất cứ ai chỉ cần nghi ngờ tổ chức cho dù có phải là người của mình hay không thì đều có kết quả này.”
Tôi hỏi: “Bà ấy là ai? Anh đã nhắc tới rất nhiều lần rồi.”
Anh Nam thu nụ cười lại: “Tạm thời không thể nói với cô được, qua khoảng thời gian này thì bà ấy sẽ qua đây...”
Tôi không hỏi thêm nữa, đột nhiên cảm thấy có chút nghẹt thở, cảm giác tuyệt vọng muốn phá vòng vây.
Tôi nhìn bức tường bong tróc và cột thu lôi không xa.
Vì cách xa camera nên nơi này có chút hẻo lánh, cộng thêm mùa hè nhiều sấm sét rất dễ hút sấm, bức tường bị phá hủy kia chính là bằng chứng thế nên mới để cột thu lôi ở đằng kia.
Nếu như điện thế không ổn định thì không thể bắt đầu phẫu thuật được.
Tôi mím môi yên lặng quan sát.
Anh Nam lại tiến lại gần quỷ dị nói: “Cô nghĩ một cách giúp chúng tôi xác nhận xem Mạnh Hạo có phải gián điệp hay không, nếu như cô không nghĩ ra thì chúng tôi sẽ khiến cậu ta phải c.hết, thế nào?”
35.
Dường như tôi có thể dự đoán được kết cục cuối cùng của Mạnh Hạo rồi.
Nơi tội ác hoành hành này không được phép có suy nghĩ phản bội.
Anh mang một thân trong sạch đi sâu vào nơi dơ bẩn này.
Hoặc là bị ném xuống vực sâu, hoặc là được chọn ra để vứt bỏ.
Tôi nuốt nước bọt nhìn anh Nam, khóe môi động đậy cuối cùng không nói một câu nào.
Anh Nam nói: “Ha, không nghĩ ra phải không, tôi dẫn cô tới một nơi.”
Vừa mói nói xong, đằng sau truyền tới tiếng bước chân rời rạc.
Tôi chầm chậm quay đầu thì nhìn thấy những cô gái đi cùng với tôi ánh mắt hoảng loạn, hai tay đầy m.áu còn chưa rửa sạch.
Rất rõ ràng bọn họ cũng giống tôi vừa mới trải qua cuộc huấn luyện người sống nào đó.
Cô gái đi đầu tiên vô cùng hoảng sợ, cho dù đeo cặp kính dày cộp cũng có thể nhìn thấy sao cặp kính đó là ánh mắt sợ hãi không ngừng chuyển động.
Tay cô ấy run lẩy bẩy mấy lần đút tay vào túi nhưng không được.
Tôi đang muốn nhắc nhở thì anh Nam đã đi qua.
Hắn ta không nói một lời mà mở cửa sổ ra, ôm cô gái đó lên rồi ném thẳng cô ấy ra ngoài.
“Bộp...”
Mọi người có biết âm thanh quả bóng đầy nước vỡ tan trên nền xi măng không?
Âm thanh đó còn nặng nề hơn gấp ngàn lần.
Tôi ngây người đi tới bên cửa sổ.
Cô gái nằm trên mặt đất bên cạnh là một đống m.áu thịt, cô ấy không ngừng co quắp, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Phần lớn m.áu tươi tràn ra từ khóe miệng, cô ấy ho sặc sụa mấy tiếng, đôi mắt mở lớn, một người sống sờ sờ như vậy mà mất rồi.
“Á...”
Trong nhóm người truyền tới tiếng thét gào của các cô gái khác.
Anh Nam vừa định đi qua thì tôi kéo hắn ta lại.
36.
Trái tim tôi trùng xuống, trong cổ họng như chứa băng: “Không phải anh muốn đưa tôi đi đến một nơi sao?”
Anh Nam liếc tôi một cái rồi lại nhìn về phía những cô gái kia: “Sau này ai dám để lộ ra vẻ nhát gan như vậy thì sẽ có kết cục như cô ta, nơi này từng có bao nhiêu cô gái ngã c.hết, các người biết không? Chỗ bọn tao không thiếu người...”
Những cô gái đó kinh hoàng lùi lại một chỗ.
Anh Nam thu lại tầm mắt nói với tôi một tiếng “đi”, tôi bèn đi theo hắn ta.
Hắn ta dẫn tôi tới một phòng thí nghiệm có tên là “Lab”, bên trong có đầy đ.ầu l.âu.
Có cái đã vỡ, hoặc là bị rơi vỡ hoặc là bị gõ vỡ...
Anh Nam hỏi tôi: “Biết những cái đ.ầu l.âu này là của ai không?”
Tôi lắc lắc đầu.
Anh Nam nói: “Đây đều là đ.ầu l.âu của những cảnh sát chìm, ài, vì để bảo vệ nhân dân họ hi sinh rồi... nếu như Mạnh Hạo là gián điệp vậy thì, đ.ầu l.âu tiếp theo treo ở đây chính là của cậu ấy rồi. Hiện giờ cô đã nghĩ ra cách chưa?”
Tôi lần lượt nhìn từng chiếc đ.ầu l.âu một, trong lòng thầm tôn kính.
Trước đây tôi chưa từng tưởng tượng thế giới này lại có một mặt xấu xa như vậy.
Trái tim của tôi lạnh lẽo như hầm băng.
Tôi c.hết lặng trả lời anh Nam: “Nghĩ ra rồi! để tôi thăm dò Mạnh Hạo, đây chính là cách! Tôi sẽ đích thân xác nhận anh ấy có phải là gián điệp hay không.”
Tận sâu trong lòng tôi biết không phải anh Nam c.hết thì sẽ là Mạnh Hạo c.hết.
Hoặc là?
37.
Hoặc là?
Nghĩ tới khả năng này trong lòng tôi lại trở nên nặng nề.
Anh Nam vẫn còn đang thưởng thức những kiệt tác của hắn.
Hắn ta lấy một cái thùng nhỏ màu đen ở bên cạnh mở nắp ra, rồi lấy từ bên trong một ít đồ bóng nhẫy, chà sát lên đ.ầu l.âu, hành động đó là đang chà nhám đ.ầu l.âu.
Tôi đứng sau lưng hắn ta trong lòng đã nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Nếu như trên tay tôi có một con d.ao vậy thì tôi sẽ không hề do dự mà đâm c.hết hắn sau đó giải phẫu hắn ta.
Anh Nam vừa lau vừa huýt sáo.
Tôi nhìn quanh bốn phía, căn phòng này dùng khóa điện tử, chính là loại mất điện thì sẽ không thể nào dùng khó được, không biết được nối với mạch điện nào.
Mà theo quan sát trên đường đi của tôi thì tính anh Nam là người rất tự cao, tính cách tự luyến, có thể nhìn ra điều này từ việc khóa của căn phòng này không thiết kế lỗ khóa.
Một lúc sau anh Nam chà xong đ.ầu l.âu rồi dẫn tôi sang một chỗ khác.
Đó là ba hàng giá, trên mỗi giá đặt mười mấy lọ thủy tinh bên trong là chân tay được ngâm formalin, có tay, có tai, có miệng trông kinh khủng sống động như thật.
Chiếc lọ đầu tiên ngâm một thứ nhìn giống như gan bên trên còn được nối với mạch m.áu, nhưng mà chất lỏng bên trong có chút mơ hồ trông giống như gan heo bị băm vô số nhát.
Tôi cố nhịn sự khó chịu ở trong dạ dày suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.
Đồng thời một kế hoạch cũng bắt đầu hình thành ở trong thâm tâm.
Tôi định dùng formalin để g.iết anh Nam.
38.
Đột nhiên lúc này anh Nam lại quay phắt lại, tôi chột dạ suýt nữa không né tránh được ánh mắt của hắn ta.
Hắn ta chỉ vào trong chiếc lọ rồi hỏi tôi: “Cô biết những thứ này là của ai không?”
Tôi nói: “Không biết!”
Hắn thở dài: “Những thứ này à, đều là của những người anh em vào sinh ra tử với tôi. Cô nhìn xem, chiếc chân đó... là của Vương Bằng bị cảnh sát chìm của Trung Quốc các người chặt ở Philippin, Manila Philippin là thị trường mua bán n.ội t.ạng lớn nhất thế giới... thật đáng tiếc! còn có chiếc tai kia nữa cũng là bị cảnh sát chìm của Trung Quốc cắn đứt... cảnh sát Trung Quốc các người đúng là không sợ c.hết nhỉ... bị bọn tôi bắn nhiều như vậy mà vẫn còn bảo vệ nhân dân...”
Hắn lần lượt chỉ từng cái cho tôi xem, mỗi một lần chỉ càng làm tăng thêm sự phẫn hận của tôi đối với hắn ta.
Nói hết từng cái một anh Nam nói: “Hiện giờ cô đã biết tại sao tôi lại hận gián điệp tới như vậy rồi chứ, một khi bọn tôi biết được tên họ của ai thì ngay cả con cháu của người đó chúng tôi cũng đều g.iết hết... để hắn ta tuyệt hậu!”
Tôi ngẩn ra.
Trong đầu vang lên một giọng nói, nhưng nhanh tới nỗi tôi không bắt kịp.
Giây sau anh Nam đi tới trước chiếc bình thủy tinh ngâm trái tim ở cuối cùng rồi thở dài nói: “Sao cái này lại đục thế này?”
Mọi người đều biết độ đậm đặc của formalin không giống nhau, pha chế khác nhau cũng sẽ ảnh hưởng tới tiêu bản.
Tôi mím mím môi thuận thế tiếp lời: “Dung dịch này anh pha chế không đúng, tôi có thể giúp anh pha ra dung dịch có thể bảo quản n.ội t.ạng tươi sống, khiến cho khi anh nhìn vào n.ội t.ạng thì có thể nhớ tới dáng vẻ của những người anh em của anh.”
Mắt anh Nam sáng bừng: “Thật ư?”
Tôi gật gật đầu.
Hắn ta thở dài một hơi: “Ài, trái tim này, là của Thẩm Châu Ngôn người anh em tốt nhất của tôi, nghĩ đến ban đầu vì bảo vệ tôi mà cậu ấy...”
Bên tai “tõm” một tiếng bắt đầu kéo dài.
Thẩm Châu Ngôn?
Đó không phải là thân phận thực sự của Mạnh Hạo sao?
39.
Tên thật của Mạnh Hạo là Thẩm Châu Ngôn.
Thẩm Châu Ngôn là người anh em tốt nhất của anh Nam?
Tôi ngây người nhìn động mạch vành của trái tim kia, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.
Giống như có một cây kim đâm vào trong não.
Từ khi tới nơi này có vô số câu đố vây lấy đầu óc tôi.
Anh Nam vẫn còn không ngừng lải nhải: “Nếu như cậu ấy không c.hết thì có lẽ con gái cũng tầm tuổi Hứa Tình rồi, năm nay Hứa Tình 24 tuổi, còn cô thì sao? Tôi thấy trên lí lịch của cô viết là 21 tuổi, có phải cô đã đổi năm sinh không? Tôi đã quan sát cô rất lâu rồi, cô còn trẻ nhưng làm việc rất chuyên nghiệp, ban đầu thì nhìn quả thực có căng thẳng nhưng mà khi mục đích đã rõ ràng thì lại kiên cường hơn Hứa Tình kia rất nhiều...”
Hắn ta nhìn tôi ánh mắt càng ngày càng lạ thường: “Tôi cứ cảm thấy cô giống một người...”
Tôi bình tĩnh đón lấy ánh mắt của hắn ta: “Tôi giống ai cơ?”
Khóe môi anh Nam giương lên chỉ cười mà không nói.
Tôi cũng không trả lời câu hỏi của hắn ta.
Hắn ta đang dùng chiến thuật tâm lí với tôi.
Nhất định là hắn ta đang nghi ngờ gì đó, nhưng mà không có chứng cứ thế nên muốn khiến tôi để lộ ra sơ hở.
Sau đó anh Nam mở một chiếc tủ ra, bên trong chứa một xấp tài liệu dày cộp, dùng giáp lai niêm phong lại, hắn ta ngồi xuống đó chầm chậm tìm.
Cuối cùng cũng lật tới túi văn kiện muốn tìm.
Mở ra bên trên là năm chữ rất lớn... nhật kí Thẩm Châu Ngôn.
40.
Nhưng hắn ta lại không hề mở ra, vuốt vuốt quyển nhật kí rồi cuộc vào trong ngực: “Haizz, tối nay lại xem lại lịch sử huy hoàng của bọn tôi một lần.”
Dựa theo tình hình trước mắt.
Có hai vấn đề không thể xác định được.
Một là anh Nam nghi ngờ Mạnh Hạo từ khi nào?
Hai là cuốn nhật kí này có phải là giả không? Nhưng mà cuốn sổ dày như vậy không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.
Tôi nói xa nói gần: “Không phải anh ấy là anh em với ông sao? Chẳng lẽ cũng bị cảnh sát bắt rồi.”
Trong phút chốc sắc mặt anh Nam trầm xuống.
Sắc mặt đó không phải là đang giả vờ.
Tôi không hề bỏ lỡ sự thay đổi đó.
Vẻ mặt biến đổi trong khoảng thời gian ngắn ngủi rất khó lừa được người khác, người tên Thẩm Châu Ngôn này mười phần thì có đến tám chín phần thực sự là anh em tốt của hắn ta.
Vậy thì chỉ có thể suy ra được một điều.
Mạnh Hạo đang lừa tôi.
Anh căn bản không phải là Thẩm Châu Ngôn.
Vậy rốt cuộc anh là ai?
Lòng tôi rối như tơ vò, càng nghĩ càng thấy rối rắm.
Sau khi ra ngoài anh Nam hỏi tôi: “Những dung dịch formalin này đều khiến cho n.ội t.ạng bị sạm đi khiến ranh giới của nội tạng không rõ, cô thực sự có cách ư?
Tôi đảm bảo: “Ừ, tôi có cách.”
Đột nhiên anh Nam cười lớn một tiếng: “Tôi thấy con người cô thực sự rất thú vị, rõ ràng cô phải rất sợ hãi khi thấy tôi hành hạ mấy cô gái kia, vậy mà tại sao giờ đây lại bình tĩnh như vậy?”
Tôi thốt lên: “Bởi vì tôi không có đường lui, tôi ở lại nơi này chỉ có hai con đường, c.hết hoặc phục tùng các anh. Nếu như tôi nghe theo các anh thì sẽ biến thành công cụ g.iết người của các anh lấy n.ội t.ạng của những cô gái kia, cho dù tôi có được cứu thì cũng bị phán tội, thế nên tôi chỉ có một con đường là gia nhập với các anh! Tôi muốn gia nhập vào tổ chức của các anh!”