Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 99




Hắn ngồi ngẩn lên nhìn cô thật lâu,ánh mắt đượm vẻ buồn,trong lòng hắn nghĩ gì cô không thể đoán được,giá như chuyện gì hắn cũng có thể mở lòng với cô...

Gương mặt xanh xao dừng như sắp chống chịu không nổi,”em mệt rồi,anh về đi...”

“Nhi đợi xong việc sẽ đến đón em sớm đừng đi đâu,ngoan nào”

“Cậu Hàn phiền cậu đưa tôi vào nghỉ”...mồ hôi trên trán cô vã ra..toát mồ hôi lạnh thân thể dừng như sắp không chịu nghe lời cô nữa...

Đoàn Thiếu Dương lần đầu tiên lại bất lực nhìn người con gái hắn yêu rời đi như vậy...tay hắn cong lại thành nắm đấm để kiềm nén...”hãy đợi anh”

Bọn Tây Viễn vốn dĩ ở trong tối,còn họ ở ngoài sáng,cô không bên cạnh hắn sẽ dễ dàng hành động,bởi vì điểm yếu của hắn chính là cô....

Đoàn Thiếu Dương thấy bóng lưng họ khuất sau cánh cửa thì hắn rời đi gấp gáp...

Còn Vương Thừa Nhi chống chịu một lúc thì vừa vào đến phòng,thì cô ngất lịm trong vòng tay Hàn Ngôn Viên...

Hắn đưa cô trở về giường,gương mặt trắng bệt làm hắn phải nhìn vì tò mò?cô là người đầu tiên không bị vẻ bề ngoài của hắn cuốn hút?cái lần đầu tiên hắn đã bỏ qua cơ hội tìm hiểu cô!



Giữa họ có chuyện gì mà khiến cô hết lần này đến lần khác dở chết dở sống như vậy...

...

Cứ như vậy đã 5 ngày trôi qua..cô dần bình phục...cô không biết thời gian ở đây nó lại trôi qua chậm đến vậy...

“Hôm nay anh làm việc ngoài vườn”? Hôm nay cô có nhã hứng dạo trong vườn của biệt thự Hàn Ngôn Viên thì thấy anh ta đang ngồi làm việc trên máy tính...cô từ sau đi tới liếc ngang màng hình

“Uhm”,...

Cô ngồi xuống bên cạnh,xong rồi nhâm nhi chai nước lọc mát rượi...con mắt tò mò liếc xuống bàn thấy mấy tờ giấy để ngổn ngang,cô xếp chúng lại...”màu này phối hơi lạ...đem đến cho người nhìn cảm giác không thoải mái”

Hàn Ngôn Viên đang tập trung gõ bàn phím lap top thì dừng tay,nhìn cô hắn kéo cái kính xuống...

“A tôi xin lỗi,chỉ là phát ngôn bừa thôi”

“Em nói lại xem”

“À tôi phát ngôn...”

“Không câu trước”

“Màu phối ở bảng vẽ không thuận mắt tôi mấy..”

“Đúng tại sao tôi không nhìn ra nhỉ...em nói thêm đi như thế nào mới thuận”



Vương Thừa Nhi mặc chiếc đầm trắng tinh hai dây,tóc xoã mềm mại,làn da lại mịn và trắng tạo cảm giác thật thuần khiết trong mắt người nhìn...

Hành động vén tóc,làm hắn cũng chú ý,góc nghiêng của cô đúng là chết người,hắn nuốt nước bọt cái ực...

“Đây như bảng vẽ này,nếu tôi là người mua sẽ không chọn nó,áo tím than lại đi phối quần âu loe màu nâu cà fe bây giờ anh thử đổi xem,quần màu trắng,áo màu tím anh có thể phối mẫu áo tím nào cũng đẹp từ sơ mi tới áo thun...màu tím than khá đậm phải tiết chế,vì trắng là gam màu có thể phối với các màu..tôi còn chưa bình luận về mẫu áo nữa ấy...” Vương Thừa Nhi luyên thuyên nói thì hắn nhìn cô đến độ không chớp mắt,đôi môi khép mở chúm chím trước mặt hắn,như quả mọng mà hắn đang thèm...

“Anh...có nghe tôi nói gì không...mặt tôi có dính gì à”

“Không,không”…

“Đây còn mấy mẫu này em xem giúp tôi đi,có lẽ tôi muốn biết đứng từ gốc nhìn của khách xem họ muốn gì”

“Uhm,”

Vương Thừa Nhi rất thích bàn luận về chuyện làm đẹp,có lẽ là thừa hưởng dòng máu yêu thời trang từ mẹ,và sự gan dạ từ ba cô..

Được một lúc thì cô cũng dừng chủ đề công việc..”có lẽ tôi sẽ rời xa nơi này một thời gian...”

“Em đi đâu?” Hàn Ngôn Viên vốn dĩ muốn giữ cô ấy lại,vì mục đích sẽ giúp ích cho hắn,có lẽ là vậy...hay hắn đang tự cố che giấu cảm xúc của bản thân?

Cô không trả lời,nhìn xa xăm rồi đưa chai nước lên miệng uống ừng ực...

“Nếu em muốn trốn, thì hãy qua bên Hàn..tôi có một công ty bên đó” Hàn Ngôn Viên kêu người đều tra thì biết được giữa vợ chồng họ có khúc mắc

“Không hẳn là trốn,mà tôi muốn...” mình muốn để anh ấy sẽ giải quyết mọi chuyện,mà mình không phải là gánh nặng của anh ấy..có lẽ đêm qua cô thức cả đêm để suy nghĩ về đều đó....

“Em không cần nói lí do,chỉ cần biết là tôi sẽ giúp em”

Cô mỉm cười rồi nói”tôi sẽ nổ lực không để anh thất vọng”

Cũng đã mấy ngày,cô mở điện thoại ra nhìn cũng không thấy cuộc gọi nhỡ, hay tin nhắn nào của Đoàn Thiếu Dương....

...

Ba ngày sau cô rời khỏi đất nước thân yêu...cô cần phải làm gì đó...

Vừa đặt chân đến nơi đây vào mùa đông..chiếc áo khoác thường ngày cô hay mặc hông đủ ấm,Hàn Ngôn Viên choàng lên cho cô một tấm áo lông màu trắng”bên đây rất lạnh,có thể em chưa quen...”

....

Vùi đầu vào công việc thỉnh thoảng cô nấu mấy món thức ăn quê nhà..bên đây khẩu vị của họ rất nhạt,thậm chí mấy ngày đầu cô còn không thể ăn thấy ngon miệng được...

Hàn Ngôn Viên đưa cô đến một căn nhà rất lớn,cô chọn căn phòng thoáng mát,..cô bắt đầu làm việc cho Hàn Ngôn Viên,thỉnh thoảng anh ta nghe điện thoại một ai đó rồi quát rất lớn”nếu cuộc đời không tự làm chủ,thì sau này con không thể gánh vác nổi nhà họ Hàn đâu..”