Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 100: Ăn Đến Bội Thực!!!




Cũng hơn một tháng,cô rời đất nước đau thương ở bên đây cũng dần quen,cô đang theo học lại một khoá make up chuyên nghiệp...cái gì cô cũng chịu học hỏi từ ngôn ngữ cho tới văn hoá...

Hôm nay sau giờ học,cô đi thẳng về nhà vừa bước đến cổng thì thấy dáng người phụ nữ quen thuộc...

Cát Tiểu Du..theo tận đến đây luôn,quả là si tình...cô muốn tránh đi một lúc,nên lại đi ra ngoài..

Ngồi ở góc quán ăn vỉa hè,đây là món ăn đường phố gọi là bánh gạo cay...nóng cay nhạt..vừa vào miệng đã thấy hơi ngáy,nhưng nhai một lúc thì dẻo miệng...khá ngon...cô ăn những ba phần,ở đây họ để thức ăn vào một cái cốc giấy cũng to...

Cô không nghĩ mình ăn nhiều đến vậy...ăn xong cô đi dạo xung quanh...vẫn còn muốn ăn..cô nhìn bên đường thấy món lòng đang nghi ngút khói..

Đi đến mua một phần,định bụng về nhà sẽ ăn thêm...nhưng đi được một đoạn không thể kiềm được đành tìm ghế và ngồi ăn đỡ...

Mùi thịt,mùi lòng bốc lên thơm thật thơm...”oẹ,mùi khiếp thế,ựa”

Cô phải đóng túi giấy lại,rồi ngồi xoay mặt xuống đất để không phải ói vào người...”khiếp,không lẽ ăn nhiều đến phát ói rồi...”

Trong màng đêm lạnh,ngồi gần trung tâm đi bộ người qua lại cũng đông đúc,ai cũng nhìn,một bà lão tóc xoăn ngồi kế bên vuốt tóc cô rồi hỏi”cháu gái à,con không khoẻ à,người nhà con đâu”

Cô vẫn chưa ngẩn nổi mặt lên,vì cảm giác buồn nôn nó cuồn cuộn ở họng...ói không ra,nín không xong...

Cô nghĩ bụng hay móc họng ói?...nơi đông như vậy làm cái hành động như vậy cũng mất vệ sinh...

Cô vẫn không trả lời,một lúc sau bà cụ quay lại với một cốc nước bằng giấy,nước ấm...



Cô ngẩn lên mặt xanh,chụp lấy rồi uống ngay...

Dựa vào ghế,”cháu cảm ơn bà” không mệt lắm nhưng lại chóng mặt một chút..

“Cháu bị trúng thực”

“Uhm,nhà cháu ở đâu”

“Dạ,cũng gần đây,cháu chỉ đi dạo mua thức ăn thôi”

“Cháu là người nước ngoài à”

“Vâng”

“Thôi ta có việc,nếu ngồi nghỉ ổn rồi thì về đi”

“Cháu cảm ơn bà”

Không biết Cát Tiểu Du về chưa

Cô lấy điện thoại gọi cho Hàn Ngôn Viên,thì hắn trả lời,về rồi

Cô đành đem mớ lòng bò ngon lành về cho hắn thôi...

Một tay bịt mũi một tay xách,từ trước đến giờ cô đâu có dị ứng với thứ này,cảm giác lúc này kinh khủng thật,...

Vừa vào đến thì cô ngồi xuống ghế thở hồng hộc...”tôi phải tránh mặt cho anh tiếp khách đấy”

“Khách”?

Hàn Ngôn Viên chau mày lại,hắn mặc cái áo sơ mi rộng màu trắng,và chiếc quần suông xám,ngồi trên sô pha hai khuỷu tay chống vào đùi,chườm người ra trước.

“Em ăn gì chưa,”

“Uhm,ăn đến bội thực muốn nôn ra”



“Em....”cô gái này không một chút giữ mặt mũi?lại không giống những người con gái thiên kim khác...

“À tôi có mang thứ này về cho anh,nhưng đợi tôi về phòng hả ăn nha”

“Gì vậy”

“Lòng,ngon lắm”

“Lòng?”

“Uhm,người ta băm thịt và gia vị,rồi đậu dồn vào ruột con heo,sau đó hấp...anh thử đi ngon lắm”

“À,...uhm hay chúng ta ăn món nào nó đơn giản hơn được không,nghe món đó có vẻ cầu kỳ“ gương mặt Hàn Ngôn Viên e dè đến suýt khóc không thành tiếng...

“Không được...tôi tự tay mua cho anh không được lãng phí,vả lại anh là ông chủ của tôi,tôi tốt với anh một chút chắc không sao đâu nhỉ”

“Uhm...”

Nói xong Vương Thừa Nhi chạy nhanh về phòng,vì là cô ở tầng trên nên cũng khuất mùi rồi...cô nghĩ vậy...

“Ơ cô không ăn à?”

“Tôi no rồi....”

Về phòng tắm sạch sẽ,cô lấy điện thoại ra xem,qua đây cô đổi số điện thoại,chỉ lưu duy nhất số của Vương Thừa Định,nhưng cô không dám gọi,cô sợ Đoàn Thiếu Dương lại tìm đến,cô đang còn rất giận hắn,nhờ có Hàn Ngôn Viên cho người theo dõi tình hình Vương Thừa Định rồi báo lại cho cô,...nên cô cũng yên tâm

Về phần Vương Thừa Định cô cũng gửi một tin nhắn trước khi đi,...nên em ấy tin chị mình sẽ quay lại tìm mình...mặc dù vậy cũng không tránh khỏi buồn rầu...

Cô không biết tình hình Đoàn Thiếu Dương,nhưng hắn xuất hiện trên tivi nhiều nên cô cũng không cần biết hắn làm gì...

Việc hắn kết hôn cùng Lục Nhã Khanh cũng không thấy báo đài đưa tin gì cả?cô cũng không cần tò mò,trước tiên phải làm chính bản thân mạnh trước đã,mới có tư cách đấu với người khác mà không cần nhờ vả ai...

....

Lại nhiều ngày trôi qua cô không hề quan tâm thời gian,...hôm nay cô phải đi gặp đối tác của Hàn Ngôn Viên,và cô cũng được mời dự tiệc rượu vì đã làm stylist cho phu nhân của tập đoàn lớn nhất nhì nước này...



Cô khoác tay Hàn Ngôn Viên đi vào sảnh...đầu tiên trong mắt mọi người cô chính là con gái chủ nhân buổi tiệc này,vì cô khéo léo để mình không nổi bật bằng phu nhân,nhưng cũng không kém bắt mắt...cô hơn phu nhân ở sự trẻ trung...

Tóc cô xoã một bên rồi xoăn gợn nhẹ,môi thì dùng son đỏ cam trẻ trung...chiếc váy ôm người xẻ đùi tới gót táo bạo,màu vàng đồng,và hoa văn màu nude...gợi cảm..quyến rũ...

“A xin chào cậu hàn”

Phu nhân tập đoàn S bước tới,tay trong tay với chủ tịch tập đoàn S,ông bà đã ngoài 50 tuổi nhưng nhìn rất trẻ và sang trọng

“Nhờ cậu giới thiệu một stylist xinh đẹp, nên cũng làm tôi trở nên xinh đẹp thế này đây.tôi thấy hai người rất xứng đôi vừa lứa,có nên tác hợp hay không đây hả”phụ nhân S hiền từ cười..

Vương Thừa Nhi cười tươi”nếu không phải phu nhân đây xinh đẹp sẵn,thì cho dù có giỏi đến đâu cũng không tài nào làm đẹp đến như một nữ hoàng nổi bật nhất đêm nay đâu ạ,thưa nữ hoàng đêm nay là tiệc rượu của ngài...” cô cúi đầu nhẹ,người nhún nhẹ thật duyên,đến nổi bà không giấu được sự vui vẻ mà nắm hai tay cô

“Cậu Hàn đây thật may mắn,khi có một cô bạn gái thật tuyệt thế này...”bà nháy mắt làm mai mối

...cô quay người sang trợn hai mắt rõ to nhìn Hàn Ngôn Viên,hắn ta chỉ cười rồi nói”đúng tôi cũng thấy mình thật may mắn thưa bà...

Bốn người đứng nói chuyện rất vui vẻ,đâu đó thì có một ánh mắt đang cay cú..”Vương Thừa Nhi,con điếm này” Cát Tiểu Du đi đến định túm lấy tóc Vương Thừa Nhi thì bị Hàn Ngôn Viên đẩy cô ta ra

Ai cũng tò mò nháo nhào nhìn về hướng hai cô gái xinh đẹp

“Xin thưa với mọi người,đây là con điếm lừa gạt,từng ngủ với rất nhiều đàn ông,đặt biệt là người nổi tiếng giàu có luôn là con mồi của cô ta….”

Vương Thừa Nhi im lặng mặt kệ người ta chỉ trỏ cô...