Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 54: Tra Nam




Nấu xong mọi thứ muốn lên phòng tắm rửa nên điều khiển xe về phòng,vì là phải đi ngang phòng tên mặt nạ bạc nên vô tình nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp lúc nãy bước ra,quần áo xộc xệch tay chỉnh sửa đầu tóc,vẻ mặt hớt hải đến nổi không dám nhìn Vương Thừa Nhi,khác với dáng vẻ chỉnh chu mỹ miều lúc đầu mới đến

"Tra nam" Vương Thừa Nhi rùng mình một phát rồi lướt qua,xe đang ngon trớn thì bị đứng lại cô hốt hoảng nhìn ra sau thì thấy tên mặt nạ bạc kéo xe lại

"Vừa nói gì"

"Tôi bảo à thì …đẹp trai,à thì bảo anh đẹp trai mỹ nam" chết chắc rồi Nhi ơi vạ nằm ngay miệng,cô lúng túng cười trừ

"Thật?"

"Uhm tôi định về phòng tắm anh ăn trước đi"bẻ lái sang chuyện khác mới được

"Không"

Hắn kéo xe nhấn nút dừng lại rồi tự đẩy xe vòng ngược xuống phòng ăn

"Tôi muốn tắm " người mình bết bát lắm rồi hắn bị bệnh à

"Một tí tôi đưa em đi tắm"

"Hả,…anh nói gì cơ?" Hắn nói gì vậy trời

Đến phòng ăn hắn bế bổng cô lên ghế,gương mặt từ xanh chuyển sang đỏ đủ màu như tắc kè của Vương Thừa Nhi làm người giúp việc trong nhà cười khúc khích

"Tôi ăn xong tự tắm cũng được không cần anh đưa lên đâu"

"Ăn đi " hắn gắp thức ăn để đầy bát

"Cái món này là gì"

"Lẩu,anh giả vờ à?sao không biết " tên này đùa à



Hắn không kịp hỏi thêm thì lấy thức ăn bỏ vào miệng,ăn lẩu vô cùng ngon,lạ miệng!đây là cảm giác của hắn lúc này

Chén sạch bàn ăn cô chỉ ngồi một chỗ trố mắt ra nhìn!không thể tưởng tượng được một con người có thể ăn hết sạch sẽ thức ăn chỉ trong 15 phút,Vương Thừa Nhi rất muốn hỏi hắn là heo à

……

Tình hình vẫn cứ tiếp diễn mỗi ngày cô vẫn cứ nấu ăn rồi xem sách!lên mạng học thêm những món mới …đôi bàn chân cô đã lành tự lúc nào…

Cái giây phút cô bước xuống đi được cũng là lúc cô bay thẳng về nhà dinh thự Đoàn Dư!Đế Phong sát đưa cô chìa khoá xe của cô!cô khoác lên người chiếc áo dây đen và bên ngoài áo da đen!thêm quần bó màu đen bóng đôi chân mang đôi giày bốt da màu đen cao,tóc cô xoã xuống suông bân! Đôi mắt có phần sắc xảo nên thêm đôi môi màu đỏ thì nhìn rất giống một ác nữ!

Cô bước lên xe chạy với vận tốc nhanh!trong lòng cô muốn giải quyết một số chuyện dứt điểm ngay lúc này

"Thật tuyệt vời" cái cảm giác phi xe nhanh lướt trong gió như thế này nó làm Vương Thừa Nhi cảm thấy tự do và thoải mái vô cùng,khá lâu rồi ở gần cái tên cứng nhắc đó cũng làm cô sắp bị hoả

Vừa đến nhà như không được chào đón đến lạ lùng,nơi đây trở thành một nơi xa lạ từ lúc nào không biết

"Lục Nhã Khanh?" Sao lại ở đây?

Vừa bước vào trong mọi chuyện cô vẫn không hiểu!cái hôm cô gọi cho Lục Nhã Khanh không bắt máy…mọi người bảo cô ta đã đi!

Bây giờ ngồi chiễm chệ dùng trà,cả hai nhìn nhau chỉ có Vương Thừa Nhi là bất động,có điềm chẳng lành ở đây theo cô dự đoán là vậy

Lục Nhã Khanh trơ mắt mỉm cười,vẫn cái phong cách hở hang da thịt như vậy "xin chào bạn hiền" Cô ta buông một câu lạnh lùng đến sởn tóc

Vương Thừa Nhi không nói gì đi thẳng lên tầng để thu dọn hành lý!hắn không có ở nhà nhưng hợp đồng của cô và hắn đâu,Vương Thừa Nhi giật mình lục lọi khắp nơi vẫn không thấy tín vật của ba mẹ để lại

"Đâu rồi làm ơn" cô vừa tìm vừa nói thầm mong sao đừng mất

Xới tung cả phòng đến đồ đạc của Đoàn Thiếu Dương cũng bị lật tung lên!"cô làm gì vậy!định phá tung căn phòng tôi à"



Đoàn Thiếu Dương vẫn cái bộ mặt lạnh như băng nhìn Vương Thừa Nhi

"Tôi tìm đồ của tôi"nói xong Vương Thừa Nhi như kẻ điên loạn mở hộc tủ và đến ga giường cô cũng lật lên tìm

Đoàn Thiếu Dương nắm chặt cổ tay cô lại"nếu cô còn như vậy thì đừng trách tôi tống cô ra đường"

Vương Thừa Nhi tức tối khóc một trận đứng ôm mặt"tín vật của ba mẹ tôi"

Hắn nhìn thấy Vương Thừa Nhi khóc thì xoay lưng lại một tay chống eo một tay đưa lên vuốt mặt,như giữ bình tĩnh

"Cô để đâu". Ngôn Tình Sủng

"Trong cái túi,tôi chưa từng lấy nó ra và treo ở trên giá đồ"

Hắn không nói gì!chỉ đi đến giường ngồi lên! "Cô gom đồ rồi rời khỏi đây đi"

"Mọi thứ để ở nhà anh!tôi bị mất mà anh không thấy có trách nhiệm sao"

"Gì vậy anh"Lục Nhã Khanh hỏi chen vào khi hai người họ đang căng thẳng

Vương Thừa Nhi thấy lạ từ câu hỏi của Lục nhã Khanh hai người họ thân tới mức nào?tại sao cô ta lên phòng Đoàn Thiếu Dương được,nếu Đoàn Thiếu Dương không cho phép cô ta không thể nào dám

"Nhi,sau này cậu nói chuyện lịch sự đừng cố quyến rũ hôn phu của mình nha"

Vương Thừa Nhi nhoẻn miệng cười không biết nói sao,mọi chuyện diễn ra nhanh không tưởng chỉ vài ngày không gặp thì thành người dưng ngược lối,còn người lạ lại thành ra là gì của nhau

Vương thừa Nhi vội lau nước mắt "chúc mừng" đối với cô chuyện tình cảm với cô đã không là gì,và chẳng có chuyện tình cảm nào ở đây cả

Cô trở ngược vào trong lục lọi đồ đạc xếp gọn chúng vào cái vali …Lục Nhã Khanh đứng ôm cánh tay Đoàn Thiếu Dương õng ẹo nhìn Vương Thừa Nhi

Cô đi ngang hai người đó như chưa từng quen!cô không cần lôi theo mớ hỗn độn này!bản thân cô đã đủ rắc rối rồi!cô cũng không thiết tha hỏi có chuyện gì xảy ra