Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 49: Ngoan nào,tôi sẽ chịu trách nhiệm với em




Càng nhìn hắn càng bị cuốn

" Mặt tôi dính gì à" hắn nhìn mình như muốn nuốt luôn vậy!nhưng không hiểu sao mình không hề thấy sợ người đàn ông này!

" cô từng yêu ai chưa"

" Sao anh hỏi vậy"

Mắt hắn rời khỏi gương mặt cô nhìn về phía xa "Cô có tin trên đời này tồn tại cái gọi là tình yêu không?"

Câu hỏi thứ hai của tên mặt nạ bạc làm cô phải nhìn hắn,nửa gương mặt dưới của hắn trông thật quen mắt,lại tuấn tú cô trả lời hắn"đã từng!"

Nghe câu trả lời lấp lửng,hắn xoay mặt nhìn cô,tuy hai trái tim hướng về nhau nhưng sao xa vạn dặm

Vương Thừa Nhi cảm thấy người đàn ông này có vẻ ẩn chứa nhiều câu hỏi!

"Hôn phu không tìm cô à"

"Tôi nghĩ hắn không...à ý tôi là chồng tôi bận khá nhiều việc chắc chắn rằng anh ấy nghĩ tôi về nhà mẹ" "cũng khuya rồi tôi về phòng đây!à nhà anh rất đẹp nhưng đơn điệu quá nếu có nhiều hoa sẽ đẹp hơn"

"Tôi không thích hoa"

Vương Thừa Nhi lắc đầu bấm nút cho xe lăn tự di chuyển,rõ ràng nơi này quá hiện đại và đầy đủ,ở đây đối với cô như đi nghỉ dưỡng vậy

Bỏ lại tên mặt nạ bạc vẫn ngồi đó,vốn dĩ hắn muốn đưa cô về phòng,nhưng lại mâu thuẫn chuyện gì đó khiến hắn không muốn ở gần cô...rõ ràng trong lòng hắn nghĩ Vương Thừa Nhi như một đoá hoa hồng gai!giữ càng chặt tay càng đau...trong lòng hắn muốn biết cô gái đó nghĩ gì mặt khác lại muốn chà đạp cô ta dưới chân để hả hê...

Cũng may phòng cô được sắp xếp khá gần lối ra vào,nên cũng tiện di chuyển,khi đi vào cô luôn ngoái nhìn người đàn ông ngồi có vẻ mang nhiều tâm sự

Cô tự nói với bản thân!làm sao mà chưa yêu ai được chứ!phải trải qua bao nhiêu năm cô mới nguôi ngoai chuyện cũ!cô là người bỏ hắn nhưng cũng là người chìm trong sự đau khổ

Đóng cửa lại cô lê thân mệt mỏi lên giường!hai chân cử động được nhưng không thể đi lại được!

Cô nằm xuống mở điện thoại!không thấy cuộc gọi nhỡ hay là một tin nhắn từ chồng hờ của mình,cô nhoẻn miệng cười tự nhủ với bản thân"đã là gì đâu"

......

Đế Phong Sát lấy trong túi ra sợi dây chuyền thì ra lúc nào hắn cũng đem theo bên mình,chưa bao giờ bỏ quên...

Ngồi một mình mới thấy gió bắt đầu lạnh,hắn đi về phòng nhưng không quên đứng trước phòng Vương Thừa Nhi một lúc...

Đế Phong Sát trở về phòng khó khăn lắm hắn mới đi vào giấc ngủ...



... Sáng hôm sau

Đúng 7giờ sáng người làm mang thuốc vào và vệ sinh vết thương,vì tối qua thức đến gần sáng nên cố mở mắt cũng không thể tỉnh táo

"Ngồi dậy" một giọng nói ồm ồm làm cô giật cả mình kéo chiếc chăn lên phủ đầu ngại ngùng..

"Anh vào đây làm gì" hắn không biết ngại à?

"Vào chăm lợn con" nếu tôi không vào thì làm sao cô dậy

"Anh ra ngoài đi tôi tự làm được"

Mặc kệ Vương Thừa Nhi gào thét trong chăn..hắn hất cằm ra hiệu cho người làm ra ngoài!!hắn vén chăn lên tới đầu gối,vì là bị thương nên cô không thể đắp chăn phủ bàn chân,nên đưa đôi chân ra,hắn rất dễ dàng vén lên!

Cô ngại ngùng chậm chạp co đôi chân lên, cô lại bị hắn giữ cổ chân sức của hắn như gọng kềm..chặt đến nổi không cục cựa được,cô đành ngoan ngoãn cho hắn thay băng sát trùng vết thương

Từ góc độ này chỉ có thể thấy được gương mặt màu bạc,hắn ngồi bệt xuống đất là vừa tầm,Vương Thừa Nhi chăm chú nhìn mới phát hiện hắn thật dịu dàng nhẹ nhàng biết mấy

"Trông kinh tỏm lắm phải không"Vương Thừa Nhi cũng hơi khó xử vì cô nam quả nữ trong phòng,lại quan tâm cô đến lạ

"uhm"

"...thế sao còn đụng đến"

"Thích"

Vương Thừa Nhi "......."

"Tối qua....anh ngủ ngon không?" Vương Thừa Nhi bắt đầu một câu chuyện gì đó cho đỡ ngại ngùng

"Không"

"uhm.,,,,"không khí ngày càng căng thẳng

"Uhm! tôi muốn về nhà"

"Không được"

"Tại sao?"

"Chân cô chưa thể đi lại"



"Tôi có nhiều việc phải làm lắm!"

"với đôi chân này sao?" cô ấy vẫn cứng đầu như xưa!chẳng bao giờ nghe lời!

"Cô dưỡng thương trước đi,sẽ sớm về thôi"

Cô nghe hắn nói cũng đúng!nếu bây giờ đi về với đôi chân không thể đi lại thì chỉ làm phiền mọi người thôi!

Cô yên lặng không nói gì cũng có nghĩa là những gì hắn nói đều có lý...

Sau một lúc băng bó cẩn thận hắn đứng dậy bế thốc cô lên"anh làm gì vậy"

"Đi vệ sinh" không đợi nói thêm hắn bế thẳng cô tới tolet

"thả ra tôi tự đi được"mặc dù miệng thì nói như vậy nhưng cô không phản kháng được!

Mặt nạ bạc thả cô ngồi trên ghế được đặt cạnh bồn vệ sinh tự bao giờ,nếu dùng sức cô có thể tự nhấc người qua được

"Cô tự đi được không"

"Được" mặt cô đỏ như quả cà chua,xua tay liên tục bảo hắn ra ngoài

Hắn bước ra ngoài đóng cửa lại,mặt bình thản không một chút gợn sóng, đứng khoanh tay trước cửa nhà vệ sinh

Đợi một lúc lâu hắn cũng sốt ruột lên tiếng"nè sao lâu vậy"

......

"rầm"

"Chết tiệt con nhỏ này" hắn nghe tiếng động lớn bên trong thì không thể chờ được nữa mở cửa tông mạnh vào trong,thì thấy một cảnh tượng...

"Tên khốn anh ra ngoài cho tôi"cô vớ được gì quăng nấy nào là xà phòng,nào là dép lê,nào là ghế hắn chuẩn bị cho cô ngồi bây giờ bay vào người hắn hết

Vốn dĩ định dùng khăn ướt lao người cho mát,nên cô cởi hết quần áo, vì khoản cách vòi nước quá xa nên cô cố với lếch cái thây qua thì bị trược xuống đất

Cái gì nên thấy cũng thấy hết rồi,vừa ngại ngùng vừa ấm ức vì bị một gã đàn ông thấy hết loã lồ như vậy,tức đến phát khóc hai hàng nước mắt không hẹn mà rơi ra vô ý thức, cô co rúm người lại hai bàn chân không còn biết đau áp thẳng vào nền gạch!máu đỏ loang ra cả băng quấn nhuộm đỏ thẵm nền gạch

Tên mặt nạ bạc đứng tựa lưng vào cửa thở dốc!!!hắn thiếu oxy!chưa kịp thở xong thì hắn xoay người mở cửa lần nữa!trở vào trong rút cái khăn treo gần đó trùm hết người cô lại ôm vào lòng,mặc kệ cô gào thét khóc lóc giàn giụa trong ngực của hắn

"Ngoan nào!tôi sẽ chịu trách nhiệm với em" trong vô thức hắn đã nói lên như vậy.