Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 55: Cô Vương mẹ cô đi đâu,chúng tôi không tìm thấy bà




Sự trở lại của Lục Nhã Khanh đã làm cô thấy hãi,vì con người có thể trở mặt một cách nhanh chống!

Đáng lẽ trên hợp đồng cô hoàn thành để nhận số tiền còn lại nhưng giờ mất hợp đồng rồi,trên hợp đồng cũng có ghi nếu cô tự ý huỷ hợp đồng hay vi phạm thì cô cũng bồi thường một khoản lớn vô cùng

"Cô đứng lại"

"Chuyện gì"

"Nếu đi thì cô trả hết số tiền còn lại bồi thường hợp đồng " Đoàn Thiếu Dương cười khẩy lấy điện thoại ra,mở đúng tấm hình có chụp lại bảng hợp đồng

Vương Thừa Nhi hỏi gượng"anh muốn sao nữa,bây giờ không phải hai người ân ân ái ái bảo tôi ở lại xem à,cần gì tôi đóng giả nữa bảo cô ta là được chứ gì"

"Cô thử bước ra khỏi đây,thì chuẩn bị số tiền lớn bồi thường đi"

Vương Thừa Nhi như bị chôn chân tại chỗ "cũng được vậy anh muốn tôi ở lại với vai trò gì"

Vương Thừa Nhi vừa hỏi đến đó thì Lục Nhã Khanh khóc nức nở,phá tan bầu không khí ãm đạm âm u nãy giờ

"Im ngay"Đoàn Thiếu Dương quát một tiếng rõ lớn làm Lục Nhã Khanh đứng hình vài giây

"Đoàn Thiếu Dương anh bảo người khác ở bên cạnh anh,còn em thì sao,em là hôn phu của anh có hôn ước từ trước!mẹ anh sẽ không bỏ qua đâu" Lục Nhã Khanh vẫn không chịu thiệt

Vương Thừa Nhi vẫn lờ mờ chưa đoán ra chuyện gì mới đây thành hôn phu,rồi nắm thóp được Đoàn Thiếu Dương xem ra phải chuyện gì lớn lắm mới làm Đoàn Thiếu Dương không cãi lại



Đoàn Thiếu Dương nói nhỏ vào tai Vương Thừa Nhi"nếu em ở lại,có thể lúc nào đó tôi cảm thấy vui rồi trả lại cho em thứ em cần" nói xong hắn lướt qua cô rồi đi thẳng ra ngoài

"Thứ em cần!nè anh đang nói kỷ vật hay hợp đồng,anh đang giữ chúng à"?Vương Thừa Nhi nhìn bóng lưng hắn rồi hỏi với theo

Lục Nhã Khanh không vội,đợi Đoàn Thiếu Dương đi khuất rồi mới lòi đuôi

"Nhi!nể tình mình là bạn của nhau!thì tôi nói rõ cho cô biết!tôi hiện giờ là đương kim đại tiểu thư của nhà họ Tống,hôn ước của bọn tôi đã định sẵn cô mà lén phén thì coi chừng mẹ cô và em trai cô ra đường ở"

Môi Vương Thừa Nhi nhếch lên mỉm cười "à tôi không biết bạn tôi giờ đã là đại tiểu thư gì đó!nhưng tôi chỉ biết ba mẹ cô ấy là họ Lục và qua đời,thời buổi bây giờ để tìm danh tính xác nhận ADN cũng không khó đâu,bạn Khanh đã xét nghiệm ADN chưa nhỉ"

"Cô"dù gì đi nữa Lục Nhã khanh cũng đã chuẩn bị mọi thứ ngay từ đầu nên bản thân dương dương tự đắt,vẻ mặt biến sắc xong lại chuyển thành bình thường "yên tâm ADN đã bảo tôi là người cháu mà họ đã tìm bấy lâu nay,bạn của tôi khỏi lo lắng"

Vương Thừa Nhi trong lúc này cô cần thái độ bình thản hơn "vậy bạn tôi hãy làm tốt cái danh đại tiểu thư gì đó,và ra khỏi phòng này ngay!Dương vẫn bảo tôi ở lại nghe rõ chưa cút ra Đi " nói xong Vương Thừa Nhi kéo va li vào rồi lên giường Đoàn Thiếu Dương ngồi

Lục Nhã Khanh cứng họng không làm gì được,rồi phải ra ngoài,vốn dĩ Đoàn Thiếu Dương không cho Lục Nhã Khanh vào nhưng vì cô ta lấy danh hôn phu và Đoàn phu nhân ra để làm bình phong

Vương Thừa Nhi đợi Lục Nhã Khanh ra khỏi phòng cô ngã người xuống giường,bây giờ đi cũng không được ở cũng chẳng xong!vì cái số tiền lớn mà cô không thể trả đó mà ôm cục tức như bây giờ!bản thân cũng không hề biết mọi chuyện diễn biến loạn cào cào như vậy

Nào là Lục Nhã Khanh lại biến thành đại tiểu thư họ tống! "Khoan đã" nghĩ đến đó cô thốt từ miệng "Tống" không phải là trùng hợp khó tin sao?ba mẹ ruột của cô cũng họ Tống đúng lúc kỷ vật của họ biến mất

Vương Thừa Nhi ngồi dậy hình như cô đoán là Lục Nhã Khanh đã lấy kỷ vật của cô lúc cô không ở nhà! Cô không hề biết nhà họ Tống là gì trong xã hội,hoàn toàn mù tịt!cô không được nghe gì về họ,chỉ biết ngày xưa ông là cảnh sát cấp cao!mẹ là doanh nhân lớn…nhưng mọi người đều qua đời …



Nghĩ và xâu chuỗi lại mọi việc chỉ là suy đoán của cô! Trùng hợp?hay do cô quá đa nghi!

Hôn phu,nghĩ đến hai chữ đó cơn buồn nôn đến tận họng!con người và gia cảnh của Lục Nhã Khanh thế nào cô còn không rõ sao!nhưng mọi thứ đúng như Lục Nhã Khanh nói thì cũng chúc mừng cô ta vì Vương Thừa Nhi cảm thấy không cần phải lo cô ta làm phiền nữa!số ai hưởng mặc ai! Cô cũng chẳng cần người bạn như vậy

Cũng không quan tâm anh ta bảo mình ở lại làm gì,nhưng tốt hơn hết mau chấm dứt hợp đồng!

"Grummm…grummm" điện thoại run

Từ bệnh viện gọi đến giọng y tá nữ hấp tấp "cô Vương mẹ cô đi đâu chúng tôi không tìm thấy nữa,chúng tôi huy động mọi người tìm nhưng không thấy bà đâu…"

"Cô nói gì…tôi tới liền" Vương Thừa Nhi chưa kịp thay đồ lại phải chạy ra ngoài,vừa xuống tầng thì gặp mọi người có cả Rose vẻ mặt u ám

"Dạ con chào ba m……!!à dạ con chào hai bác,chào Rose.." lỡ lời nhưng vì gấp gáp đành qua loa

Ai cũng dồn mắt nhìn Vương Thừa Nhi!vì một là người sắp cưới,một là hôn phu định sẵn,họ cũng chưa kịp thích ứng lắm,họ chỉ không biết Đoàn Thiếu Dương sẽ làm gì tiếp theo

Đoàn Thiếu Dương ngồi đó mặt xám xịt,nhìn theo bóng lưng Vương Thừa Nhi hắn móc điện thoại trong túi ra nhắn gì đấy rất gấp

"Dạ thưa hai bác,vài hôm là bà con về nước,do sức khoẻ yếu nên con muốn bà về đây ở để cả nhà làm quen nhau được không ạ" Lục Nhã Khanh đánh tiếng để mọi người quan tâm cô hơn…phân tán sự chú ý đang đổ dồn về Vương Thừa Nhi

Rose thấy mọi chuyện thật nhàm chán!và có người cô không thích ở đây nên không muốn ngồi thêm chút nào"ba mẹ con đi ra ngoài,con phải chụp ảnh quảng cáo và quay video không rảnh ngồi nghe mấy cái chuyện không liên quan,con đi đây,anh hai em đi,anh lo mà tìm chị dâu về đi chị ấy tức giận bỏ đi rồi thì đừng tìm em mà than vãn"

Nói xong Rose đứng lên không đợi sự cho phép của ai mà cô bỏ đi ra ngoài!trong lòng Lục Nhã Khanh muốn tẩn cho Rose một trận nhưng ém xuống