Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 48: "Ngồi yên"




Trở về phòng mệt mỏi Đoàn Thiếu Dương Ngã cả người lên giường nằm!hắn nhắm mắt lại trong đầu chỉ toàn hình ảnh lòng bàn chân đầy máu!rõ ràng ngốc hết chỗ nói tại sao cô ta làm chuyện hiệp nghĩa như vậy,trong khi đối với tình cảm trai gái cô ta lại xem thường? Và không một chút tự trọng

Chiến lược của Đoàn Thiếu Dương là làm cô ấy sống trong đau khổ!nhưng hắn chưa kịp làm gì thì cô ấy đã chịu biết bao nhiêu thứ,cứ mỗi lần thấy cô ấy bị như vậy trong lòng hắn như có từng đợt sóng ngầm dâng lên …hắn thật sự mâu thuẫn

Đoàn Thiếu Dương lại lấy sợi dây chuyền trong túi của hắn ra ngắm…đây là lúc hắn tỏ tình lần thứ 3 Vương Thừa Nhi mới chấp nhận tình yêu của hắn,và sợi dây chuyền là kỉ niệm của bọn họ…

Grumm….(điện thoại run)

"Nghe"

"Sếp ơi có tin của cô chủ,mọi thứ chính xác,cô ấy là Tống Thừa Nhi không phải họ vương,bây giờ gia tộc của của cô ấy không biết sự hiện diện của cô ấy,họ nghĩ đã mất theo ba mẹ năm đó rồi,họ chỉ có một đứa cháu là cô Tống thôi"

"Tạm thời về nước đi,im lặng đừng để ai biết"

Vừa tắt điện thoại xong Đoàn Thiếu Dương nhoẻn miệng cười thật tươi..đến nổi nụ cười chưa bao giờ xuất hiện từ lúc 5 năm về trước trở lại đây

Cái hôm hắn giữ túi của Vương Thừa Nhi..vô tình tấm hình đã rớt ra phía sau ghi tên nhưng khác họ!cộng thêm độ tuổi và lời của Đoàn phu nhân thì chính xác cô ấy là hôn thê của Đoàn Thiếu Dương

Nhưng vừa nghĩ đến cái đoạn thời gian Vương Thừa Nhi bỏ hắn vì một người đàn ông khác,gương mặt hắn tắt hẳn nụ cười,thay vào đó vẻ mặt lạnh như tiền

Cái cảm giác này của hắn là vừa yêu vừa hận,....muốn người mình yêu nếm trải hết tất cả mọi đau khổ của hắn năm xưa



Suy nghĩ mãi hắn không hề chợp mắt được bây giờ là 11h đêm! Đoàn Thiếu Dương bước vào phòng tắm thầm nghĩ tắm xong chắc chắn hắn sẽ dễ ngủ

Nhưng cuối cùng hắn nằm xoay trở người tận 1h sáng,bật ngồi dậy đầu tóc rũ rượi!đi lại phòng thay đồ nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó

Hắn thay bộ đồ và vớ chiếc áo vest đi ra xe.... lần này hắn lên chiếc mô tô,thì ra xe của Vương Thừa Nhi được hắn đem về tận đây bảo dưỡng đã vậy còn sơn lại màu hồng và đen… nhìn vừa bánh bèo vừa cá tính

Đoàn Thiếu Dương chạy thẳng đến Biệt uyển của hắn!đèn trong nhà vẫn sáng!

Vương Thừa Nhi không hề chợp mắt được cô đang nhắn tin với Lục Nhã Khanh! Ngồi mãi trong phòng cũng buồn,mà lên xe lăn cũng chỉ ra được tới sân ngoài

Ngồi thẩn thờ trong khuôn viên của biệt uyển,nơi đây thoáng mát lại rộng lớn,cây cảnh trang trí cũng hiện đại không rậm rạp,có hồ cá cực đẹp ngay giữa sân …dưới đáy hồ được lấp đèn nhìn thẳng xuống đáy trông khá đẹp…

Cô lăn xe đến gần bờ hồ lấp lánh có cá đang bơi,tâm trạng cũng tốt hơn,hai chân thả lỏng duỗi thẳng ra trước không dám đạp lên đồ gát chân nên hơi bất tiện một chút

Gió lúc này hơi lạnh cô chỉ mặc bộ váy ngủ mỏng manh tay dài!cô cũng thầm cảm ơn ai đã chuẩn bị quần áo cho cô,trong chuyện gặp nạn này thì cô cũng không mấy buồn tủi cho lắm vì cô đang được quý nhơn giúp đỡ!

Cô đang nghĩ không biết sau lớp mặt nạ đó là con người thế nào?xấu xí ra sao!cô bắt đầu tự hỏi bản thân nếu người đeo nạ bạc không tới cứu cô thì cô sẽ ra sao đây?

Gió thổi tung mái tóc ngang lưng,làm chúng bay tựa vào má và che mắt,cô hất tóc ra sau,một bàn tay bất chợt túm lấy tóc nhẹ nhàng làm cô giật mình xoay người

"a"



"ngồi yên" Đế Phong Sát dùng bàn tay to lớn của mình túm lấy tóc nhẹ nhàng gom gọn chúng lại,động tác thuần thục cột chúng lại

"anh có chun cột tóc à" quái lạ người đàn ông này chu đáo vậy?thật ngại, sao mình lại nghe lời hắn ngồi yên?hắn biết cột tóc???

" chỉ tiện tay nhặt ở ngoài cổng"

"ax."Vương Thừa Nhi đưa tay lên sờ trên tóc,thật gọn gàng,ngaỳ trước cũng có người cột tóc cho cô như vậy,đưa tay lên cổ định sờ thì mới chợt nhớ đã mất sợi dây chuyền!chắc là hết duyên hết nợ!

"cảm ơn "

"tôi không phải nhà từ thiện nếu tiện thì cô ở đây nấu ăn cho tôi" cái giọng ồm ồm của đàn ông trên 40tuổi?thật khó nghe!

"sao cô không về phòng trễ rồi" vừa nói Đế Phong Sát ngồi xuống bên cạnh hồ nước,đèn từ đáy hồ rọi ngược lên lấp lánh làm mọi cảnh vật gần đó mờ ảo lung linh,kể cả người đàn ông ngồi trên thành hồ cũng trông thật ma mị,nhìn không giống người đàn ông lớn tuổi,nhưng giọng thì là vậy

Giống lễ hội hoá trang,người đàn ông trước mặt Vương Thừa Nhi trông thật quyến rũ

" Tôi không ngủ được,....xin lỗi vì Định em tôi lại đến tìm anh" khó khăn lắm cô mới tìm được một chủ đề để nói chuyện,vì nếu cả hai im lặng lại rơi vào trạng thái hồi hợp lạ lùng...

" Không thấy phiền" dừng như đeo chiếc mặt nạ này vào Đoàn Thiếu Dương mới cảm thấy tự tin nói chuyện,và làm mọi thứ hắn muốn mà không phải thẹn lương tâm tại sao vậy?hay hắn muốn dùng thân phận khác để yêu cô thêm một lần nữa

Lại rơi vào khoảng không gian yên lặng,chỉ nghe tiếng lá cây thổi xào xạc,hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đôi môi nhợt nhạt nhưng vẫn dễ nhìn,hàng mi dày nặng trĩu ngự trên đôi mắt to,hắn vô cùng muốn sờ gương mặt đó dừng như có một lực hút vô hình làm ánh nhìn của hắn dán chặt trên gương mặt cô