"Tôi nên làm thế nào đây ạ?" Yoonshin hỏi.
"Tôi đã nói rồi mà, dạo này cậu cư xử rất lạ. Tôi nhìn thấy sự thất vọng dồn nén trong đôi mắt của cậu, điều mà lẽ ra những người như cậu không bao giờ có. Hơn nữa, điểm mạnh duy nhất của cậu là trung thực và thẳng thắn, nhưng những thứ đó đang mờ nhạt đi. Cậu có thể bắt đầu từ đó đấy,"
Trên thực tế thì Sehun không hay biết gì về những thứ mà Yoonshin đang trải qua, nhưng lời nhận xét của anh đã đánh vào đúng trọng tâm. Giờ cậu vừa bận tâm đến cả anh và chị gái mình.
Cậu đều không thể giải quyết được cả hai vấn đề. Cậu sợ rằng việc rung động với Sehun sẽ khiến chị gái của mình rơi vào tình thế khó khăn hơn. Yoonshin buột miệng nói "Luật sư Kang, vậy theo anh..."
"Đừng nói với tôi," Sehun ngắt lời.
"Tại sao không?"
"Tôi cảm thấy mình sẽ muốn nghe theo yêu cầu của cậu. Tôi không muốn phải nghĩ thêm nữa đâu."
"..."
"Được rồi, tư vấn kết thúc tại đây."
Sehun định quay đi và bỏ lại Yoonshin trong góc khuất tối đó. Bực bội vì tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là tấm lưng của Sehun, Yoonshin kéo mạnh tay áo của anh. Tay cậu từ từ di chuyển xuống dưới. Cậu lướt qua cổ tay rắn chắc của đối phương trước khi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của anh. Sehun nao núng định đẩy Yoonshin ra thì cậu đã nắm chặt lấy tay anh.
"Cậu nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy, năm tư?" Sehun gắt gỏng.
Yoonshin dừng lại giây lát, rồi cậu từ từ nghiêng người về phía Sehun. Cậu ngả đầu vào ngực người kia rồi nhẹ nhàng tựa trán vào đó.
"Anh đã nghe thấy câu điểm yếu lớn nhất của con người là nỗi sợ sẽ bộc lộ điểm yếu của mình chưa?" Yoonshin hỏi.
"Ý cậu là sao?"
"Một lỗ hổng mà anh sợ rằng xuất hiện trong cuộc đời anh, và nó xuất hiện khi anh gặp tôi.."
Sehun không trả lời, vì vậy Yoonshin bước lại gần, dựa sâu hơn vào ngực của người trước mặt. Sehun hít một hơi thật sâu, gần quá, đến mức Yoonshin có thể cảm thấy lồng ngực đối phương đang phập phồng lên xuống. Yoonshin bình tĩnh nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy cô đơn ki phải chịu đựng những khó khăn của mình, nhưng Sehun đã xuất hiện trước mặt cậu một cách kỳ diệu. Có lẽ Yoonshin chính là người đã tìm kiếm Sehun.
"Do Yoonshin," Sehun trầm giọng nói.
Yoonshin thích âm điệu trầm thấp trong giọng nói của Sehun khi anh gọi tên cậu. Cậu cảm giác như mình có thể nghe thấy cả nhịp tim của đối phương, điều mà cậu rất thích. Sehun có thể không tin, nhưng Yoonshin thậm chí còn thích khi tay Sehun co giật, mâu thuẫn giữa việc anh có nên quay lại và ôm lấy cậu ấy hay không nữa.
Y định ban đầu của cậu chỉ là muốn xoa dịu trái tim của mình một chút trong vòng tay của Sehun mà thôi, nhưng ý nghĩ đó đã tan thành mây khói mất rồi. Trái tim cậu chẳng những không dịu đi trái lại còn điên cuồng đập loạn. Chẳng biết phải làm sao, cậu chỉ có thể thở hổn hển khi thấy Sehun đẩy cậu ra.
Sehun lùi lại vài bước và tạo ra khoảng cách giữa cả hai, anh chăm chú nhìn Yoonshin. Vẻ mặt của Sehun dần trở nên phức tạp. Anh có vẻ hơi khác thường và có chút tức giận.
"Có phải cậu vừa bị đá bởi một người phụ nữ mà mình đã phải lòng 20 năm không?" Sehun hỏi.
Yoonshin nghiêng đầu bối rối. "Không, nhưng tôi đã có một buổi hẹn hò rất mù quáng."
Trước đây Yoonshin cũng chưa từng yêu thích ai cả.
"Vậ có phải cậu đã bị lừa bịp hay không? Hay là cậu đã đốt cháy toàn bộ tài sản thừa kế mà cha mình để lại?"
"Cha tôi không để lại gì nhiều sau khi ông qua đời. Tôi đã mua ngôi nhà nhỏ của mình với phần tài sản của mẹ và sự giúp đỡ của chị gái. Đó là vì lý do an toàn trong những năm cuối đời của tôi."
Khi Sehun nghe thấy điều đó, khuôn mặt anh nhăn lại trong sự bối rối tột độ. "Vậy thì, tại sao trông cậu lại như sắp khóc vậy?"