"Tôi á? Tôi sẽ không khóc đâu ạ." Yoonshin sờ lên gương mặt của mình. Không giống như Sehun nói, Yoonshin không cảm thấy mặt mình có nước mắt. Nhưng mà tại sao tầm nhìn của cậu lai có vẻ hơi nhòe đi vậy nhỉ? Cậu cảm thấy bị tổn thương khi Sehun đã đẩy cậu ra và lùi lại như thể cậu là bệnh dịch hạch vậy.
Mới hôm trước, Yoonshin còn nghĩ rằng Sehun nghĩ gì về cậu cũng không quan trọng. Nhưng tại sao bây giờ cậu lại bực bội như vậy? Khuôn mặt Yoonshin hiện rõ những cảm xúc tồi tệ của cậu lúc này.
Sau một vài lần cố gắng nắm lấy người kia nhưng không được đáp trả, cuối cùng cũng buông thõng hai tay vô lực. "Là vì anh cứ đẩy tôi ra xa. Anh có thể nghĩ rằng tôi là kẻ không có chính kiến mạnh mẽ, nhưng tôi cũng biết tổn thương đấy ạ."
"Đó là lý do tại sao cậu bày ra khuôn mặt đó sao? Cậu mong tôi tin vào điều ấy sao?
"Tôi đâu thể thay đổi sự thật cơ chứ."
"..."
"Tại sao tôi lại hành động như này vậy nhỉ? Tôi cứ luôn nghĩ về cảm xúc của anh. Anh sẽ tiếp tục từ chối tôi đúng không?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đã có người đang đi ngang qua khu trò chơi điện tử nên Sehun đã nắm lấy tay Yoonshin và kéo cậu đến một nơi vắng vẻ hơn.
Dưới bóng tối, hai người vẫn nắm lấy tay nhau. Yoonshin không kịp phản ứng, cậu cứ lo rằng người kia sẽ đẩy cậu ra một lần nữa, mặc dù lần này Sehun đã chủ động nắm lấy tay cậu. Theo phản xạ cậu định buông ra, nhưng Sehun đã ngăn lại bằng cách kéo lấy cậu mạnh hơn. Không những thế, những ngón tay của anh còn đan lấy tay cậu, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
"Anh làm gì...?" Yoonshin định hỏi. Ngay lập tức, Sehun thả tay ra và vòng ra sau đầu Yoonshin. Anh đặt tay còn lại lên lưng Yoonshin, kéo cậu lại gần anh hơn. Cơ thể họ áp sát vào nhau. Áo khoác của Yoonshin kêu sột soạt khi chạm vài áo len của Sehun. Cả hai đều có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Yoonshin nhận ra Sehun đang tự nguyện ôm lấy cậu.
Yoonshin đã cần những khoảnh khắc như thế này biết bao— khoảnh khắc có người nào đó an ủi cậu bằng hơi ấm của họ.
Từ lúc gặp chị gái trước cửa nhà cho đến bây giờ, Yoonshin luôn cảm thấy vô cùng đau khổ và sợ hãi.
Mặc dù đối với một số người điều đó quá tầm thường, không có gì đáng lo lắng nhưng với Yoonshin thì không. Ikyung là gia đình duy nhất còn lại của cậu trên thế gian này. Các con của chị cũng không thể thay thế cho chị được. Khi nhìn thấy vết bầm tím như dây thừng thắt trên cổ cô, cậu đã sợ rằng chị mình sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng và có khi nào chị sẽ rời bỏ cậu không. Cậu cũng chẳng thể chia sẻ với ai về những lo lắng ấy nên nó ngày càng đè nặng lấy trái tim của cậu.
"Anh ấm thật đấy."
Có chút nước mắt lẫn trong giọng nói của Yoonshin. Chắc hẳn Sehun đã nhận ra điều đó vì anh kéo cậu chặt hơn, gần như ôm cậu vào lòng. Không chỉ vậy, anh còn luồn những ngón tay qua mái tóc mềm mại của cậu mà nhẹ nhàng vuốt ve. Yoonshin cảm thấy áp lực đè lên cơ thể mình và thở dài.
"Sao anh lại ôm tôi? Tôi sẽ hiểu sai đấy ạ."
"Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu."
Đó là một câu trả lời đặc trưng cho Sehun và nó khiến Yoonshin bật cười khúc khích. Cậu cố gắng giơ cánh tay yếu ớt của mình để ôm lại người trước mặt.
Yoonshin tự hỏi liệu Sehun có biết rằng anh đã luôn hành động rất chân thành với cậu mặc dù anh đã từng nói không thích những người có tính cách chân thành thẳng thật như cậu hay không. Trong khi Yoonshin không hề che giấu sự chân thành của mình thì Sehun lại luôn muốn che giấu điều đó. Hơi ấm xác nhận cảm xúc của Sehun vừa mới xuất hiện một chút thôi, nhưng nó thực sự có ý nghĩa rất lớn với cậu đến nỗi cậu siết chặt lấy vạt áo Sehun như cọng rơm cứu mạng.
"Anh sẽ không đẩy tôi ra nữa, phải không?" Yoonshin hỏi.
"Tôi sẽ không làm điều đó nữa đâu."
"Mặt trời mọc từ phía Tây rồi à?"
"KHÔNG."
"Thực ra, tôi thừa biết điều đó rồi ạ."
Sehun cười nhẹ nhàng và hôn lên mái tóc mượt mà của Yoonshin, khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Sehun thở dài, sau đó anh trút bầu tâm sự, "Đây là lý do tại sao tôi cố gắng chôn vùi chuyện này. Tôi ghét phải tham gia vào một trò chơi mà biết mình là kẻ thua cuộc."