Trưa tàn dần dễ chịu đánh tan sự oi bức thời buổi cao điểm, cũng là rung động rèm mi người con gái bé nhỏ khẽ cự quậy tỉnh giấc.
Vươn tay lần tìm chiếc điện thoại bên cạnh Minh Yên nheo mắt chưa tỉnh ngủ cố xem giờ, chớm chiều rồi Hàn Lâm lại không gọi nàng dậy, để khi lười biếng ngồi dậy mới nhận ra người đâu đã chẳng thấy.
Toàn thân mỏi nhừ cứ như rất muốn tiếp tục thiết giấc mà Minh Yên chậm chạp xuống giường, dần cũng lê từng bước nặng nề xuống nhà.
Minh Yên vươn tay níu lấy tay vịnh cầu thang mà cẩn thận bước xuống, cũng thoáng nghe thấy âm thanh ti vi ở phòng khách, đoán chừng là Hàn Lâm mà nàng vô thức hướng đến bước đi.
Lướt ngang phòng bếp lại bị hương thơm ngào ngạt cùng tiếng xì xào chiên nấu thu hút, bất giác quay đầu Minh Yên liền có chút ngỡ ngàng, khi bóng lưng cao ráo còn to lớn rất giống của đàn ông kia… Đích thị không phải Hàn Lâm.
- A! Con là Minh Yên, bạn học cùng lớp với Hàn Lâm nhà bác đúng không?
Giọng thanh cao từ nữ nhân trông đã ngoài năm mươi cất lên rõ ràng kinh ngạc với sự xuất hiện của Minh Yên, cũng đồng thời thu hút nam nhân đang tất bật nấu nướng trong bếp.
- Cũng không ngờ Hàn Lâm vậy mà còn dẫn bạn về nhà chơi luôn ta, bữa tối phải tiếp đãi thật thịnh soạn mới được.
Nam nhân bóng lưng cao ráo bận rộn đứng bếp liền chỉ có thể vừa chú tâm bếp núc vừa cao giọng cảm thán.
Giọng trầm khàn nhưng rất êm tai dễ nghe liền khiến Minh Yên bất giác quay đầu nhìn về phía gian bếp, lại trở về hướng đến nữ nhân trước mắt, biết cả hai là người nhà của Hàn Lâm mà nàng tức khắc đã cười nhẹ lễ phép:
- Vâng a. Con là bạn được Hàn Lâm mời ở lại nhà chơi trong những ngày lễ tới ạ, đã làm phiền đến hai bác rồi a.
- Không phiền! Ngược lại, bọn bác rất vui khi nghe Lâm Lâm mời bạn tá túc đấy.
Mẹ Hàn Lâm nói rồi liền mời Minh Yên ra phòng khách cùng ngồi đợi chờ bữa tối.
Cái tên Lâm Lâm lần đầu nàng được nghe liền cũng có chút thú vị lạ tai, tâm trạng dần bình thần thoát khỏi cơn buồn ngủ mà vui vẻ theo chân mẹ Hàn Lâm ra phòng khách.
Hàn Lâm vắng mặt chạy đi mua đồ lâu sau sẽ về, ngay lập tức để lại trong căn nhà nhỏ là bầu không khí ấm áp những tiếng cười đùa hỏi thăm.
Bữa tối đã xong mà cha Hàn Lâm, Thiên Diệp nồng nhiệt bày ra khá nhiều đồ ăn tiếp đãi vị khách quý mang tên Minh Yên đây, cũng đồng thời thắc mắc hỏi thăm về tình hình học tập của Hàn Lâm ở trường.
Cùng với mẹ Hàn Lâm, An Yên rất tò mò không biết Minh Yên nàng có suy nghĩ thế nào về Hàn Lâm, cũng như làm thế nào cả hai lại thân thiết đến độ mời ở lại nhà nhau như hiện tại.
Bị dồn dập hỏi han như vậy nhưng Minh Yên lễ phép rất biết kiên nhẫn thành thật, rằng Hàn Lâm thành tích học tập rất tốt còn được làm lớp trưởng, tính tình cũng rất tốt mặc cho nàng hiếm khi bắt thấy cô tiếp chuyện với ai khác.
Còn về tại sao Minh Yên lại thân thiết với Hàn Lâm đến vậy, thì có lẽ tất cả đều xuất phát từ lòng tốt đặc biệt đối đãi của cô dành cho nàng, dường như mọi thứ tốt đẹp… Hàn Lâm đều có thể hết mình gặt lấy trao tặng cho Minh Yên, dù cho có đánh đổi bất cứ cái giá nào đi chăng nữa.
…
Hàn Lâm về rồi lại trông thấy cả nhà đang quây quần bên cạnh Minh Yên liền khiến cô có chút cứng đờ thất thần, để khi nàng mắt chạm mắt bắt thấy bóng hình cô đã về, Hàn Lâm mới chóng vánh trở về dáng vẻ tươi vui ngày thường.
Khẩn trương cất đồ Hàn Lâm nhanh chóng đã ngồi vào bàn cùng cả nhà thưởng thức, vẫn còn cảm giác no sau bữa trưa mà Minh Yên vốn đã ăn rất ít, nay chỉ gần hơn nửa chén mà nàng đã no đến căng cứng bụng rồi.
Bầu không khí ấm cúng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này khiến Minh Yên có chút hoài niệm, rũ nhẹ rèm mi nàng cứ chăm chăm lên chén cơm mãi không dứt, thoáng trầm ngâm.
Đúng là ghen tị thật!
…
Dùng bữa xong Hàn Lâm lại một mực không cho Minh Yên chung tay phụ giúp, nàng dù rất ngại nhưng vẫn miễn cưỡng chỉ đành bất đắc dĩ đi thay đồ trước, lên phòng rồi lau khô đầu, chán lại táy máy đọc sách ôn bài giết thời gian.
Minh Yên đọc sách đến chán rồi mà Hàn Lâm đến giờ vẫn chưa chịu lên phòng, nằm trên giường nàng chán nản nhìn màn hình điện thoại tắt nguồn chẳng biết làm gì hơn, lại tự thầm hoang mang trong lòng.
Rằng Hàn Lâm chẳng phải chính là con gái ruột của gia đình này sao? An Yên, Thiên Diệp, cô lại chẳng hề mang họ của một trong hai người, vậy Hàn Lâm rốt cuộc là ai?
Hàn Lâm đối Minh Yên trước đây chỉ là người dưng nước lã, nhưng vì lí gì lại đặc biệt đối tốt với nàng không màng thiệt thòi, cô không hiểu nàng lại hết mình giúp đỡ tận lực, cũng như nàng không hề biết gì về cô lại sẵn sàng chấp nhận lòng thành của cô.
Hàn Lâm đến giờ vẫn trốn tránh đề cập về bản thân, nay cô xuất thân không rõ ràng như vậy đương nhiên khiến Minh Yên không khỏi thắc mắc, cũng là một lòng hạ quyết tâm tối nay sẽ hỏi Hàn Lâm cho ra lẽ.
…
Nằm sõng soài trên giường Minh Yên đợi chờ đến mòn mỏi tâm trí, mãi mới nghe được tiếng mở cửa mà nàng trong lòng thoáng chút mừng rỡ, ngay lập tức ngồi bật dậy mới trông thấy điệu bộ không thể nào thảnh thơi hơn của Hàn Lâm mà trầm giọng phàn nàn:
- Cậu làm gì mà lâu thế? Gần hai tiếng đấy cậu biết không?
- Xin lỗi, xin lỗi… Tớ bận phụ giúp cha mẹ, sếp đồ mới mua xong còn phải tắm rửa nữa.
Hàn Lâm hai tay lau khô mái tóc ướt mà nhẹ giọng kể khổ, Minh Yên khẽ nheo mắt nhíu mày, dường như đã quá quen với điệu bộ nửa thật nửa đùa này của cô mà nhẹ giọng ngán ngẫm:
- Thôi được rồi, tớ không muốn tiếp tục nghe những lời biện minh của cậu đâu Hàn Lâm.
- Cậu không tin tớ?
Hàn Lâm khoá trái cửa xong liền chạy đến quỳ xuống bên cạnh Minh Yên, nhíu nhẹ mày mím môi ra dáng rất đáng thương mà nhẹ giọng trông ủy khuất cực kì, cũng đồng thời khiến nàng rũ nhẹ rèm thầm trầm tư trong lòng.
- Đó không phải ý tớ… Hàn Lâm, tớ thật sự rất tin tưởng cậu. _ Minh Yên đăm chiêu rồi lại cúi đầu nhìn Hàn Lâm liền nhỏ giọng thủ thỉ.
- Tớ biết mà! Chỉ có thế cậu mới lựa chọn ở lại với tớ đấy thôi.
Hàn Lâm thoắt cái đã trở về dáng vẻ tươi vui ngày thường liền cao giọng tinh nghịch, cũng đồng thời ngồi xếp bằng mà hai tay tiếp tục lau khô mái tóc ướt.
Hàn Lâm điệu bộ vẫn ung dung lắm làm cho Minh Yên thoáng chút thở phào, lại phải thầm bồn chồn khi phòng ngủ riêng tư giờ chỉ có hai người, cơ hội nàng hai tay vươn tới giữ lấy chiếc khăn Hàn Lâm đang lau mà nhẹ giọng thắc mắc:
- Hàn Lâm… Tớ có chuyện muốn hỏi, có được không?
- Nếu tớ nói không cậu sẽ không hỏi à? _ Hàn Lâm hai tay bị Minh Yên giữ lấy liền cười nhẹ hỏi ngược.
- Nếu cậu phiền, tớ sẽ thôi không hỏi nữa.
Minh Yên càng nói càng nhỏ giọng đến độ khó nghe, may sao cả hai đang trong phòng kín, vẫn có thể thoáng nghe thấy được.
- Được rồi, cậu tiếp tục đi.
Minh Yên nghiêm túc liền khiến Hàn Lâm nụ cười trên môi cũng không thể giữ được, cô chấp thuận rồi, nàng trong lòng lại bất thường bấn loạn và rối ren cả lên, tâm trí cứ như trống rỗng mà nàng trầm mặc hồi lâu không nói gì.
Hàn Lâm lạ lẫm liền quay đầu hướng mắt đến thần sắc bần thần của Minh Yên, đôi mắt đen tuyền tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, lại chất chứa một nỗi lo lắng của Hàn Lâm ngay lập tức được nàng thu vào tầm mắt, đắm đuối nàng vô thức trầm giọng:
- Hàn Lâm… Rốt cuộc cậu là ai?