Hàn Lâm sửng sờ chết lặng trước câu hỏi đầy bất ngờ này của Minh Yên, mắt đối mắt Hàn Lâm môi mảnh lại bổng dưng cong lên ý cười, hài hoà trên gương mặt tuyệt đẹp một nụ cười nhè nhẹ không rõ ý vị, dành tặng cho Minh Yên, người cô biết trước, rằng sớm hay muộn cũng sẽ hỏi thân thế của cô mà nhẹ giọng ôn tồn:
- Mua đồ về lại trông thấy cậu ngồi cùng cha mẹ tớ cứ ngỡ là sắp sửa bại lộ rồi chứ. Nhưng cậu lại im lặng chẳng hề phanh khui, nào ngờ… Lại chờ đợi để được riêng tư a.
Hàn Lâm nói rồi lại đắm chìm trong đôi mắt đen láy đang tròn xoe bàng hoàng của Minh Yên mà khẽ mỉm cười.
Minh Yên vẫn ngồi đấy chẳng hề nói gì, cũng chẳng biết nên ứng xử thế nào trong tình huống khó đỡ này, hai tay chỉ biết từ từ buông rời cái khăn của Hàn Lâm mà lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.
Hàn Lâm được buông thả rồi liền tiếp tục hai tau lau khô mái tóc ướt, Minh Yên từ đầu đã là người đặt ra câu hỏi vậy mà giờ đây lại chẳng hề nói gì, khiến cô có chút buồn cười, cười nhẹ cô lần nữa tiếp lời, đánh tan bầu không khí ngột ngạt khó hiểu này:
- Tớ là con nuôi, cậu không hề năng động tí nào cả Minh Yên à, đáng ra cậu phải nhận ra ngay từ khi cha mẹ tớ tự giới thiệu rồi chứ?
Tớ… lờ mờ đoán ra thôi. _ Minh Yên ngoảnh mặt tránh đi cái nhìn đầy tâm tư của Hàn Lâm mà nhẹ giọng thanh minh.
- Vậy tại sao không nói thẳng ra ngay từ đầu? Sai cũng có sao đâu? _ Hàn Lâm khó hiểu cao giọng mà hai tay theo đó liền mãnh liệt lau khô hơn.
- Tớ… Sợ… Nếu nói sẽ làm tổn thương cậu.
Minh Yên ấp úng liền chỉ biết thủ thỉ hệt như không muốn Hàn Lâm nghe thấy vậy, nhưng phòng kín mọi thanh âm nàng cất lên đều được cô ồn một nghe rõ, ngay lập tức nhẹ giọng cô từng chút trấn an:
- Cảm ơn cậu đã quan tâm đến cảm nhận của tớ. Nhưng là con ruột hay con nuôi thì đã sao chứ? Bạn bè vốn không cần phải quan trọng đến xuất thân rồi, Minh Yên à.
Hàn Lâm nói rồi liền tựa đầu lên đùi Minh Yên, tóc ươn ướt ngay lập tức mang đến cái chạm mát lạnh khiến nàng có hơi giật mình, lâu dần cũng quen nàng lại vô thức vươn tay muốn xoa xoa đỉnh đầu Hàn Lâm.
Lần đầu chỉ là chạm nhẹ, Hàn Lâm an yên không cự quậy liền làm cho Minh Yên thầm thở phào mà nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô, vuốt suông những lọn tóc ẩm ướt nàng nhẹ giọng bân khuân:
- Vì lí gì… Cậu lại không muốn đổi họ theo cha mẹ nuôi, cũng là người đã có ơn nhận nuôi cậu?
- Tớ rất biết ơn công lao của họ, nhưng quyết định đổi họ từ lâu đã là của tớ, tớ không muốn họ cũng không thể ép buộc.
Hàn Lâm nhắm mắt tận hưởng sự dịu dàng của Minh Yên mà nhẹ giọng thành thật, nàng ngồi đó lại lẳng lặng không nói gì, cô không sai, việc đổi họ thay tên từ lâu đã là quyết định cần sự chấp thuận từ hai bên, một trong hai không đồng thuận, muốn đổi cũng sẽ bất thành.
Nhưng đã là trẻ mồ côi được trao cho một cuộc đời mới thì chẳng ai muốn níu giữ quá khứ trước đấy làm gì, đương nhiên họ tên cũng vậy, đổi họ sang họ của cha mẹ nuôi tức là chấp nhận một cuộc đời thứ hai, một cơ hội lần nữa toả sáng.
Hàn Lâm vẫn giữ họ cũ, vậy chẳng khác nào là cô vẫn còn lưu luyến quá khứ, nay phòng kín riêng tư chỉ có hai người, đương nhiên nàng không thể bỏ lỡ cơ hội mà nhẹ giọng dò hỏi:
- Cậu vẫn giữ họ cũ, có thể cho tớ biết tại sao cậu vẫn nhất định phải giữ lại không?
Nghe hỏi Hàn Lâm lại chỉ im lặng không nói gì, ngồi thẳng dậy cô chậm rãi quay đầu, môi mảnh cũng thật khó hiểu cong lên một nụ cười nhè nhẹ dịu dàng, không hở răng Hàn Lâm hơi híp mắt nhìn nàng không rõ ngụ ý, khiến nàng dường như cảm thấy khó xử liền ngoảnh mặt tránh nhìn trực tiếp Hàn Lâm mà nhẹ giọng ấp úng:
- Nếu cậu… Không muốn nói thì cũng không sao đâu. Tớ không ép.
Nói rồi Minh Yên dần leo lại lên giường mà nằm quay mặt vào tường, dần đắm mình trong bầu không khí ngột ngạt đến khó hiểu.
Hàn Lâm ngồi lau khô tóc đương nhiên cảm nhận được bầu không khí khó xử này, để khi tóc ướt đã lau khô, cả căn phòng bổng dưng vùi mình trong bóng tối, khiến Minh Yên ngay lập tức giật thót ngồi bật dậy, nhưng chưa kịp định thần đã bị tiếng đóng cửa làm cho càng điếng hồn hơn.
Không lẽ Hàn Lâm đã thật sự bỏ nàng lại một mình trong bóng tối sao!?
Chẳng lẽ tất cả đều do nàng tự chốc lấy sao? Vì bản thân đã quá tò mò đời tư ư?
- Hà… HÀN LÂM!? Cậu đâu rồi!?
Điếng hồn Minh Yên không kiềm được giọng liền thảm thiết thét toáng cả lên, tầm mắt mù mịt nàng hoảng loạn chỉ có thể hai tay mò mẫn tìm đường, bò xuống giường lại không ngờ trượt tay, toàn thân mất thăng bằng liền ngả nhào xuống sàn ngỡ như đã nằm đo mặt trên sàn một cú đầy đau điếng rồi chứ.
Nào ngờ Minh Yên vấp ngã lại bất ngờ va mặt lên một lớp vải mềm mại, chưa kịp định thần đã ngay lập tức bị sốc nách, lực lượng mạnh mẽ khiến nàng đầu óc như quay cuồng, trùng trùng điệp điệp như sụp đổ trong tâm trí.
Sợ hãi chưa kịp vùng vẫy đã phải nằm vật ra giường, bóng tối bao trùm liền khiến Minh Yên hoàn toàn ngờ nghệch không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng mặc cho điều gì đầu giờ đã dày vò, nàng hiện tại ít nhiều cũng phải lần mò tìm cách bật đèn.
- Cậu giãy nảy đủ chưa vậy?
Giọng lạnh rất đỗi quen thuộc lại vô cùng lạ lẫm của Hàn Lâm từ đâu lại bổng dưng cất lên trong bóng tối, có chút không quen Minh Yên nghe rồi liền nằm im thin thít không dám động đậy.
Để mà giờ đây, đệm êm khẽ động dường như Hàn Lâm đang từng chút lên giường, mắt nhắm nghiền Minh Yên yên vị toàn thân căng cứng vì màn đêm cũng vì thái độ khác lạ của Hàn Lâm.
Trời đêm đen kịt khiến Minh Yên chỉ biết nhắm mắt chịu đựng, cũng đồng thời khiến nàng dần trở nên càng thêm nhạy cảm mà toàn thân bất giác khẽ run.
Để rồi Hàn Lâm bổng nhiên quàng tay ôm lấy tấm thân nhỏ bé của Minh Yên, đột ngột nhưng cũng rất dịu dàng, ấm áp dường như tan chảy toàn thân căng cứng của Minh Yên mà Hàn Lâm từ tốn cất giọng không nặng không nhẹ:
- Cậu không nên hỏi quá dồn dập và xâm phạm đời tư người khác như vậy chứ.
- Tớ… Chỉ tò mò thôi. _ Minh Yên trở mình nằm cuộn người quay lưng với Hàn Lâm mà nhẹ giọng ấp úng.
- Tò mò hoàn toàn có thể hại chết mèo con. Không biết sao? _ Hàn Lâm nói rồi liền thoắt cái đã khoác chăn kín mít toàn thân hai người các nàng.
- Cũng bởi… Cậu tốt với tớ như vậy nhưng tớ lại chẳng hề biết gì về cậu, thật sự… Phải hiếm lắm mới có cơ hội ở riêng thế này, tớ cũng không muốn phí phạm cơ hội. _ Minh Yên hơi nóng liền vừa ngập ngừng thành thật vừa hở hở chăn giải nhiệt.
- Cũng thật là hết nói nổi với cậu mà Minh Yên.
Hàn Lâm nhẹ giọng pha chút ý cười, cũng đồng thời ghé sát tai tựa cằm lên vai Minh Yên mà hít lấy hít để mùi sữa tắm nứt mũi, làm cho nàng có chút hơi nhột liền khẽ cự quậy tránh né, Hàn Lâm hai tay theo đó cũng siết chặt hơn, nhưng vẫn dịu dàng ôm lấy mà cô lần nữa trầm giọng tiếp lời muộn phiền, cứ như vướng bận một điều gì thật sự khó nói vậy:
- Nhưng Minh Yên này… Nếu sau này… Tớ có biến mất. Liệu cậu sẽ nhớ tớ chứ?
- Cậu đừng đùa như thế chứ? Làm sao có thể có chuyện đó được.
Minh Yên ngỡ như Hàn Lâm đang đùa mà cao giọng có chút không nghiêm túc, nhưng rồi đáp lại lời nàng chỉ đơn giản là một sự tĩnh lặng tuyệt đối, Hàn Lâm bên cạnh tựa cằm nghe hỏi lại không nói gì, dường như không hề đùa cợt như nàng đã nghĩ.
- Hàn Lâm…?
Minh Yên ngơ ngác chỉ biết vừa nói vừa trở mình muốn đối diện với Hàn Lâm trong bóng tối, nhưng cô vòng tay vẫn siết lấy eo nàng mãi không chịu dứt, dường như còn cố giữ chặt nàng hơn, liền khiến nàng ngay lập tức cảm thấy bất thường mà cao giọng có chút thấp thỏm:
- Hàn Lâm? Sao cậu không nói gì vậy? Này…!?
- Minh Yên… Tớ rất xin lỗi nhưng Minh Yên này… Trong tương lai tớ… Rất có thể sẽ từ trần. Nhưng cảm xúc trong lòng tớ lại không thể kìm nén được, dù chỉ là chí ít thôi… Trong những năm sắp tới… Minh Yên, tớ thích cậu… Hãy bên cạnh tớ, cùng tớ tận hưởng những thứ tốt đẹp nhất, và ý nghĩa nhất, Minh Yên à.