Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 46




Ngày nghỉ cậu thường làm gì, Hàn Lâm?Bắt ghế Minh Yên vừa rửa bát vừa nhẹ giọng thắc mắc, nghe hỏi Hàn Lâm đứng bên cạnh đang lau khô đĩa liền vui vẻ tiếp lời:

- Siêng thì theo cha mẹ đi chơi, lười thì ở nhà ngủ.

- Nhắc mới nhớ, tại sao ngày đầu nghỉ trưa ở phòng y tế cậu lại say giấc lâu đến như vậy?

Xong việc rồi Minh Yên lau tay lại bất chợt sựt nhớ về nỗi bân khuân ngày trước mà nhẹ giọng hoang mang, Hàn Lâm nghe rồi lại không trả lời, chỉ đơn giản là nhìn nàng mà cười nhẹ hì hì.

- Cậu chưa trả lời tớ. _ Minh Yên chân mày khẽ giật vẫn luôn hai mắt tròn xoe ngước nhìn Hàn Lâm trầm giọng.

- Hôm đó tớ mệt, rất rất mệt luôn, ngồi trong lớp mà như cực hình, cứ gật gù thiếu chút đã bị nhắc nhở ngủ gật đấy. _ Hàn Lâm môi mảnh vẫn lưu luyến ý cười mà từ tốn giải thích, tay vẫn không quên lau sạch cái đĩa cuối cùng.

- Mệt? Triền miên đến đau hết cả cánh tay mới chịu dậy? _ Minh Yên trầm giọng ngờ vực vẫn không tin lời nói của Hàn Lâm.

- Cậu có vẻ nhớ rất rõ nhỉ? Kể ra tớ còn chưa tính sổ việc cậu làm tớ bị thương đâu đấy Minh Yên à.

Lau tay Hàn Lâm bổng dưng cao giọng ngẫu hứng, cúi đầu cô môi mảnh không kiềm được liền cong lên ý cười đắc chí.

Minh Yên cũng vì một điệu bộ khó ưa này của Hàn Lâm mà khẽ nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực nàng bĩu môi ngán ngẫm, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn mà trầm giọng bất đắc dĩ:

- Cậu đây là đang muốn nắm thóp tớ?

- Đúng vậy. Nhưng cậu đã nấu ăn còn chấp nhận ở lại với tớ, cũng coi như là lấy công chuộc tội đi.

Hàn Lâm mỉm cười ôn hoà cất giọng trầm ấm, nói rồi liền từng chút dọn ghế, Minh Yên hiểu ý cũng nhanh chóng trèo xuống đất, một tay phụ giúp dọn dẹp.



Dọn dẹp xong các nàng cũng lũ lượt kéo nhau lên phòng, Hàn Lâm cho phép Minh Yên ở lại đương nhiên phần quần áo chính cô sẽ lo liệu, việc của nàng đơn giản chỉ là ngồi tò mò ở góc học tập của Hàn Lâm mà thôi.

- Tuần sau vẫn còn… Ba môn chưa kiểm tra.

Lẩm bẩm Minh Yên vươn tay vô thức lần tìm tập vở trên khung kệ sách bừa bộn những mẫu giấy chú thích của Hàn Lâm, cô cúi người đang sửa soạn đồ nghe vậy cũng thoáng chột dạ mà cao giọng tiếp lời:

- Môn gì?

- Lí, sử, địa… Ấy chết, quên nhắn các bạn phải chú trọng ôn bài rồi!

Minh Yên ham chơi liền quên cả trách nhiệm lớp phó, ngay lập tức cúi người vội tìm trong balo nhỏ chiếc điện thoại mà khi ngồi dậy, Hàn Lâm từ khi nào đã vai kề vai bên cạnh.

- Đáng ra việc nhắc nhở tớ báo bài phải là trách nhiệm của cậu đấy Hàn Lâm. _ Minh Yên chân mày giật giật nhẹ giọng gượng cười.

- Ngay từ đầu cậu đã quên báo bài, nhắc nhở hay không còn tùy vào lòng tốt của tớ nữa cơ. _ Hàn Lâm nói rồi liền vươn tay tìm tòi trên khung kệ sách.

- Vậy là cậu suốt khoảng thời gian qua chỉ là giả tạo?

Vỡ lẽ Minh Yên cao giọng có chút không thể tin nổi mà vô thức muốn đứng bật dậy, lại ngay lập tức bị Hàn Lâm cầm tay níu giữ, thật dứt khoát kéo cả người nàng về ngồi lại bên cạnh Hàn Lâm, vai kề vai cô vội nhẹ giọng giải thích:

- Xui sao hôm qua lại là ngày đầu nghỉ lễ, tớ cũng vì ham chơi, mãi thấu đáo lên lịch lại quên phải nhắc cậu, cậu không thể thông cảm cho tớ sao?

- Được rồi mà… Dù sao cũng trong những ngày nghỉ lễ, thông báo có hơi muộn chắc cũng không sao đâu.

Minh Yên khép nép ngồi cuộn người bên cạnh Hàn Lâm mà bắt đầu nhắn tin thông báo, Hàn Lâm ngồi ở sát mép ghế từ lâu đã lôi sách tập ra ôn bài, dường như cũng không rãnh rỗi mấy so với nàng a.

Cẩm Tú Trương đầu năm đã kết bạn và tạo riêng một nhóm học tập trên mạng xã hội, đồng học đông đủ được dẫn dắt bởi các ban cán sự lớp, báo bài hay phong trào đều được phổ cập thường xuyên và đầy đủ.

Nay Minh Yên báo bài xong, lại dán chặt mắt lên ảnh đại diện vô cùng quen thuộc không biết từ khi nào đã xuất hiện trong nhóm, liền có chút bàng hoàng mà thẩn thờ nhẹ giọng:

- Quên mất cậu có trong nhóm, cũng hiểu tại sao cậu đột nhiên biết được tài khoản của tớ mà kết bạn rồi.

- Cứ tưởng cậu phải làm vậy từ trước rồi chứ. Nào ngờ vẫn cứ trì trệ chẳng thấy lời mời kết bạn đâu. _ Hàn Lâm nói rồi liền quay đầu lại khẽ nhíu mày lần nữa tiếp lời:

- Có chắc cậu biết sử dụng điện thoại không đấy?

- Biết… Biết chứ! Với cả, việc biết dùng điện thoại hay không thì liên quan gì đến việc kết bạn qua mạng?

Minh Yên ngoảnh mặt tránh nhìn trực tiếp với Hàn Lâm mà nhẹ giọng ấp úng, cô cũng vì điệu bộ nửa thật nửa giả này của nàng làm cho khẽ bật cười, đồng thời nhẹ giọng chiều chuộng:

- Chuyện đó giờ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, à mà… Tớ đã soạn xong đồ rồi đó, cậu cũng nên xem thử đi chứ nhỉ?

Hàn Lâm dứt lời liền chỉ tay lên hai xấp đồ đã được xếp gọn trên giường, hướng mắt Minh Yên nghe rồi cũng dần tiến bước đến xem xét lại khẽ nhíu mày trầm giọng:

- Đồ ngủ có dây lưng quần thì không nói, nhưng sao chỉ toàn là áo thun với quần ngắn không vậy? Chẳng lẽ… Những ngày sắp tới tớ phải mang như thế sao?

- Đồ của tớ chỉ có thế, cậu tá túc cũng không nên ý kiến như vậy chứ? _ Hàn Lâm nhẹ giọng phụng phịu ra dáng rất tội nghiệp.

- Cậu đừng quên ai là người đã níu kéo tớ ở lại. _ Minh Yên có chút bất bình mà trầm giọng đính chính.

- Xin lỗi, xin lỗi mà… _ Hàn Lâm cười hì hì liền trở về với dáng vẻ tinh nghịch mà lần nữa tiếp lời:

- Nói chứ, để cậu mang quần dài của tớ, thật sự nhìn trông rất mất thẩm mĩ a. Chịu khó trong những ngày sắp tới mang bận như thế đi, hay cậu thật sự muốn mang váy?

- Tớ chỉ là ưa tiên mang váy, nhưng đồ cậu chuẩn bị… Nếu vừa, tớ vẫn sẽ không kén chọn.

Minh Yên nói rồi liền gấp gọn cất đồ vào tủ quần áo toan hôm sau sử dụng, xong bản thân cũng nằm vật ra trên giường, bụng no rồi nàng tâm trí dường như mờ mịt, không quên thông báo Hàn Lâm một tiếng rồi ngay lập tức lâm vào giấc nồng.

Hàn Lâm thấy vậy cũng khẽ mỉm cười, có vẻ Minh Yên hôm nay thật sự rất tận hưởng niềm vui, mệt mỏi còn ăn no, giường ấm đệm êm đương nhiên không thể cưỡng lại giấc ngủ.

_Góc Tác Giả_

Hàn Lâm: Hôm nay diễn biến có hơi ngắn nhỉ?

Tác Giả: Tôi không có tội, hỏi Minh Yên ấy!

Minh Yên: Mọi thứ đều kết thúc bằng một giấc ngủ, chẳng phải sao?