Long Thần cũng quên luôn việc định làm với cô. Thấy hạ thân cô không ngừng chảy máu anh lo lắng vô cùng. Tim anh như ngừng đập hơi thở trở nên gấp gáp.
Bỏ mặc Đường Hân đứng chôn chân ở đấy. Anh bế Tiêu Nhiên đi nhanh ra , đã có xe đợi sẵn ở đó.
Xe lăn bánh nhanh như chớp đã đến bệnh viện.
Rất nhanh các bậc phụ huynh cũng đã có mặt đông đủ và còn cả một người nữa . Bạn thân của anh An Phi.
Mọi người ở bên ngoài phòng cấp cứu lo lắng không thôi. Mẹ Tiêu thì đau lòng khóc không thôi.
" Con gái tội nghiệp của tôi ..huhu."
Mẹ Long cũng đau lòng lắm nhưng nguyên nhân xảy ra vẫn quan trọng hơn.
" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con bé lại phải nhập viện cấp cứu hả ?"
Long Thần người như mất hồn không giấu nổi sự lo lắng.
" Là do con..con đã đẩy cô ấy ngã ..con thực không cố ý .. Lúc con quay lại đã thấy cô ấy chảy rất nhiều máu."
Nghe thấy Tiêu Nhiên bị như vậy là do Long Thần đẩy ,An Phi tức giận giáng mấy cú đấm vào mặt anh không ngừng chất vấn .
" Tại sao cậu lại làm vậy ? Hả ? Con bé đã làm gì sai khiến cậu phải đẩy nó ra nông nỗi này... Tôi nói cho cậu biết nếu con bé hay cháu tôi có mệnh hệ gì ... Thì tôi tuyệt đối không tha cho cậu đâu."
Lại một cú đấm giáng vào khuôn mặt điển trai kia.
Long Thần chết đứng khi nghe anh bạn mình nói " cháu tôi " . Trong phút chốc không nói nên lời nào.
Mẹ Tiêu nghe thấy thế liền chạy đến chỗ An Phi giữ chặt cánh tay anh.
" Ý cậu là An Nhiên đang mang thai sao? "
An Phi tức giận trả lời , bây giờ anh không muốn nói gì hết. Nhưng đây là người đã nuôi dưỡng em gái anh trong suốt bao năm qua. Anh cố kìm nén cảm xúc.
" Dạ phải . Em ấy có thai rồi ,em bé đã được 5 tuần tuổi . "
Mẹ Tiêu vỡ òa :" Con gái ngốc sao lại không cho mọi người biết chứ ? Huhu..Con tuyệt đối đừng có chuyện gì . Nếu không mẹ làm sao sống nổi đây ...huhu.."
Mẹ Long không kìm được nước mắt nữa ôm chặt lấy mẹ Tiêu . Hai bà mẹ hết sức đau lòng.
An Phi quay lại nói chuyện với mọi người . Anh vô cùng biết ơn hai người,tuy rằng không phải con gái ruột nhưng hai người đã giành tất cả yêu thương cho em gái anh . Dĩ nhiên anh rất vui mừng và biết ơn.
" Cô, Chú . Cháu rất cảm ơn quãng thời gian qua hai người đã chăm sóc cho em gái cháu. Cháu rất cảm kích. Cám ơn hai người rất nhiều."
An Phi tiến đến ôm hai ông bà Tiêu .
Anh quay sang nói vói bố Long.
" Chú Long vẫn nhớ cháu chứ ? "
Lúc này Long Lâm bước từng bước ra gần An Phi hơn,ông vô cùng xúc động.
" Cháu.. Thực rất giống...haha.. An Tĩnh , ông xem con trai ông đã lớn lên chừng này rồi. Thật tốt quá."
Long Thần xem một màn mà đầu óc anh quay cuồng căn bản không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tâm trạng anh rối bời đồng thời cũng tự trách bản thân . Liệu Tiêu Nhiên có làm sao không và còn.. còn đứa bé nữa..Hứm đứa bé ?
Long Thần đột nhiên nói to , làm mọi người một phen hú hồn.
" Tiêu Nhiên có thai sao? "
An Phi nhàn nhạt trả lời.
" Phải. Nếu cậu cảm thấy không chăm sóc được cho con bé thì không cần phải ở đây thêm đâu ."
Bác sĩ mở cửa ra thấy một màn này không khỏi khó chịu, bệnh nhân chưa biết sống chết ra sao mà người thân lại đang có thời gian ẩu đả cãi nhau. Lạnh giọng cất lời.
" Ai là người nhà bệnh nhân?"
An Phi và Long Thần nghe thấy bác sĩ gọi không hẹn mà nói.
" Là tôi."
Long Thần lườm nguýt An Phi.
" Tôi là chồng cô ấy."
Bác sĩ nhìn anh một lượt sau đó mới điềm tĩnh nói.
" Thai nhi hiện không còn gì đáng ngại nữa không hề gì ."
" Em gái tôi thì sao bác sĩ ?"
" Về phần thai phụ chúng tôi cần chút thời gian để theo dõi. "
An Phi đang định nói tiếp thì Long Thần bổ nhào vào.
" Cô ấy có vấn đề gì ông mau nói đi . Nếu cô ấy có mệnh hệ gì ông sẽ là người chịu trách nhiệm đầu tiên.. hừm."
Vị bác sĩ vẫn rất bình tĩnh không có vẻ gì là sợ hãi trước sự uy hiếp của Long Thần.
" Nếu anh là chồng bệnh nhân thì phải biết rõ hơn tôi chứ ?"
Long Thần câm nín, lời nói như bị nghẹn ở họng không nói ra được lời nào.
Phải. Anh là chồng thì phải biết rõ chứ.
Nhưng trước nay người vợ này anh có mấy quan tâm đâu.