Tiêu Nhiên đã nằm viện được một tuần nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Long Thần mặc dù mệt mỏi nhưng tuyệt nhiên không cho ai chăm sóc cô . Anh muốn tự mình chăm sóc cho cô và con. Dù sao tất cả cũng là do anh mà ra.
" Tiêu Nhiên ,bao giờ cô mới chịu tỉnh lại ? Cô.. Giận tôi sao? Vậy thì mau dậy đánh tôi đi ."
Tiêu Nhiên đang lạc giữa một thế giới đầy sương mù,cô không biết nên đi đâu về đâu. Đột nhiên phía trước lộ ra một khoảng không cô từ từ bước tới gần. Phía trước có hai người cũng đang tiến về phía cô trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
" Bố, mẹ ... Thật sự là bố mẹ sao? Con gái rất nhớ hai người... huhu.."
Mẹ cô cũng không kìm được nước mắt mà tuôn rơi.
" Tiểu Nhiên , bố mẹ cũng rất nhớ con và Tiểu Phi ."
Cả gia đình ba người ôm chặt lấy nhau thật lâu, thật lâu.
Bố cô mới lên tiếng.
" Sao con lại đến đây?"
Tiêu Nhiên như bừng tỉnh,cô cũng không biết tại sao mình lại đến được đây và bằng cách nào.
Cô lắc đầu : " Con cũng không biết nữa . Nhưng lần này con sẽ không rời xa bố mẹ nữa đâu..huhu...con rất sợ.."
Mẹ cô lên tiếng khuyên nhủ con gái .
" Tiểu Nhiên ,nghe mẹ nói này..con hãy quay về đi . Đây không phải nơi dành cho con huống hồ còn có cả cháu của mẹ nữa ."
Tiêu Nhiên nhất mực không chịu,cô lắc đầu nguầy nguậy nước mắt tuôn trào.Bố mẹ đang đuổi cô đi ư?
" Con không đi, nếu đi bố mẹ cùng con đi nhé . Được không? "
Bố cô giải thích cho con gái của mình.
" Tiểu Nhiên , bố mẹ chỉ quay về gặp con lần cuối . Bố mẹ yêu hai con rất nhiều. Khi nào con quay về hãy tha bố mẹ nói lời yêu thương với Tiểu Phi nhé con gái. Ta biết con đang gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng con hãy nhớ rằng con là An Nhiên . Như thế là đủ rồi."
Đột nhiên bố mẹ cô đẩy cô văng ra xa ,hai người cũng từ từ biến mất.
" Tạm biệt con gái."
Tiêu Nhiên hốt hoảng gọi lớn gọi đến khàn cả giọng.
" Bố mẹ đừng bỏ con... Đừng mà ..huhu "
Long Thần đang ngủ gật thì nghe thấy tiếng khóc thút thít trong mơ của Tiêu Nhiên. Anh giật mình tỉnh giấc.Dụi mắt mấy cái để chứng minh mình không nằm mơ hay hoa mắt. Xác định được mình không nhìn lầm cả tâm tình tràn đầy niềm vui và hạnh phúc .
" Tiêu Nhiên cô tỉnh rồi . "
Tiêu Nhiên vẫn dường như vẫn còn chưa thoát khỏi ác mộng, miệng vừa lẩm bẩm vừa khóc thút thít .
" Đừng bỏ con lại... Đừng mà..."
Tự dưng lòng như bị thắt lại thật khó chịu, thấy cô rơi nước mắt mà anh không thể vui nổi. Không phải khiến cô rơi nước mắt là điều anh muốn sao? Vậy anh buồn làm gì?
Anh nhăn mày khó chịu.
Nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên hôn nhẹ lên mu bàn tay,sau đó áp tay cô vào má mình. Bàn tay còn lại không ngừng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trở nên xanh xao. Không cần biết lí do vì sao anh lại khó chịu như vậy. Bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh cô vậy thôi.
Lòng rối bời , rõ ràng bảo ghét cô vậy mà thấy cô vui vẻ anh cũng thấy thoải mái , thấy cô buồn anh thực khó chịu rất khó diễn tả.
" Tiêu Nhiên rốt cuộc cô là người như thế nào vậy ? Hình như tôi .. thích cô rồi ! "
Xế chiều cuối cùng Tiêu Nhiên cũng tỉnh lại . Ánh nắng buổi chiều tà len lỏi chiếu vào trong căn phòng bệnh , ánh nắng chiếu vào tấm lưng gầy gò của một cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ.
Tiêu Nhiên tỉnh dậy bên cạnh không một bóng người lòng nặng trĩu nỗi buồn.
Buồn gì chứ? Tại sao cô lại phải buồn ? Anh luôn không thích cô kia mà mạnh mẽ lên Tiêu Nhiên.