Bỏ qua bữa trưa cô cố gắng làm hết công việc mà Long Thần giao phó. Vốn dĩ đã
mệt rồi giờ đây còn mệt hơn , chân tay rã rời chân cũng không muốn bước đi nữa.
Cô tiếc nuối rời khỏi chiếc ghế thân yêu , hít một hơi thật sâu đi lên phòng Tổng Giám đốc.
Vẫn như thường lệ cô không gõ cửa mà bước vào phòng làm việc của anh luôn.
Trước mặt cô là đôi nam nữ đang âu yếm hôn môi nhau . Không ai khác chính là chồng và bạn thân mình.
Đường Hân ngồi trong lòng anh được anh ôm ấp ,hai người..hai người còn đang hôn nhau nữa.
Nghe thấy tiếng mở cửa cả hai luyến tiếc rời môi. Hướng ánh mắt ra cửa xem ai là người phá đám .
Long Thần hơi cuống , không ngờ lại bị cô phát hiện.
" Tiêu.. Tiêu Nhiên cô vào đây làm gì? "
Tiêu Nhiên đau lòng cực điểm không ngờ anh lại có thể làm ra loại chuyện này trong phòng làm việc thậm chí là anh đã có vợ và đứa con chưa trào đời. Nước mắt lưng tròng trực chờ cơ hội tuôn ra nhưng cô cố gắng nén lại.
Cô không muốn khóc trước kẻ thù đặc biệt là tình địch và kẻ phụ bạc kia.
" Tôi..Tôi làm xong báo cáo rồi . Không còn gì nữa tôi xin phép. Xin lỗi đã làm phiền hai người rồi ,hai người có thể tiếp tục được rồi."
Cô bước nhanh ra khỏi phòng làm việc,khi vừa quay lưng nước mắt thi nhau tuôn rơi từng giọt từng giọt.
Long Thần anh có từng coi tôi là vợ chưa? Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bị tổn thương hay không?
À quên. Anh không hề yêu tôi thì lấy vị trí nào cho tôi ở chứ.
Lúc cô rời đi không biết vì sao Long Thần lại thấy lòng nặng trĩu như có tảng đá đè nặng , không thể thở nổi rất khó chịu.
Cô không tức giận sao? Cô không hề quan tâm sao? Tiêu Nhiên tôi là gì trong mắt em vậy ?
Ôi anh điên rồi. Điên thật rồi . Vậy mà lại mong bản thân mình có một vị trí trong lòng cô ? Không thể nào, tuyệt đối không thể. Tiêu Nhiên là kẻ đa mưu túc trí, tâm tư khó đoán nên tránh càng xa càng tốt.
Người anh nên bảo vệ bây giờ chính là cô gái yếu ớt mà anh đã đem lòng yêu Đường Hân.
Đường Hân thấy anh cứ nhìn ra hướng cửa thẫn thờ , trong lòng không vui vẻ chút nào nhưng vẫn phải nhịn. Miếng mồi béo bở ngay trước mắt chưa được ăn làm sao mà từ bỏ được.
Bèn nũng nịu nói chuyện với anh.
" Thần~ người ta muốn ra ngoài hít thở không khí ."
Long Thần thoát khỏi suy nghĩ, nở nụ cười gượng gạo.
" À đợi chút nữa xử lý xong việc anh đưa em đi nha. Ngoan nghe lời anh mới thương ."
Đường Hân vui vẻ ra mặt , nhưng rất nhanh đã quay trở về tâm trạng buồn bã.
" Nhiên Nhiên cậu ấy.."
Long Thần hiểu ra cô gái của mình đang lo lắng điều gì liền định xoa đầu cô ta , nhưng tự nhiên tay lại dừng lại giữa không trung. Ôm cô ta.
" Cô ấy sẽ không vấn đề gì đâu."
Đột nhiên cô ta bảo muốn đi vệ sinh thế là anh ở lại phòng một mình.
Thấy cô ta đi hơi lâu ,anh cũng không phải nôn nóng nhưng mà ... anh hơi lo lắng chút . Đối với Đường Hân anh không hiểu rõ con người cô ta . Hiện tại anh cũng không biết rõ bản thân có yêu cô ta không .
Có việc ở ngoài đột xuất ,anh rời khỏi phòng làm việc.
Sải chân dài bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Tiện anh gọi điện cho cô ta luôn.
Reng...reng ....reng....
Một cuộc không nghe .
Đành gọi hai cuộc vậy.
Chuông reo một lúc lâu, anh định tắt máy thì ..
" Alo... Thần...mau..mau cứu em..
Á... (chát) .. Nhiên Nhiên mình xin cậu . Mình không cố ý chia rẽ cậu và Thần..Á.."
" Alo ..Hân Hân..Alo .."
Anh sốt sắng chạy vội đi tìm,may quá ông trời không phụ lòng anh . Cả hai người phụ nữ đang đứng ở dãy hành lang một người thì ngồi bệt dưới đất chính là Đường Hân , người còn lại không ai khác chính là Tiêu Nhiên.
Vừa bước tới anh đã đẩy Tiêu Nhiên sang một bên, vội vã đỡ Đường Hân dậy. Lo lắng hỏi han.
" Em không sao chứ ? Sao lại không phản kháng."
Quay lại nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc.
" Tiêu Nhiên tôi cũng quá coi thường cô rồi. Không ngờ cô lại độc ác như vậy,ngay cả bạn mình cũng xuống tay được."
Đường Hân khuôn mặt sưng tấy khóc lóc thêm dầu vào lửa.
" Anh đừng trách cậu ấy... là lỗi của em. Tất cả là do em ..Em không nên yêu anh..huhu.. buông em ra đi.. chúng ta.. chúng ta sau này đừng gặp nhau nữa..nha anh ."
Long Thần tức giận cùng cực Đường Hân quá lương thiện rồi. Bị người ta đánh ra nông nỗi này vẫn còn nói hộ cho được. Anh xót xa lắm.
Nãy giờ Tiêu Nhiên bị anh đẩy không may đụng phải chậu cây cảnh , bụng bắt đầu đau thắt . Cả khuôn mặt xanh xao hẳn đi, cô không chịu nổi nữa ngã khuỵu xuống,tay vẫn ôm cái bụng nhỏ. Cũng không có thời gian quan tâm đến hai người nữa.
Con cô. Phải . Nó đang bị đau.
Long Thần đột nhiên ánh mắt tối lại , định lôi cô dậy để làm " ra ngô ra khoai " thì..
Máu. Là máu.
Tiêu Nhiên thều thào được câu rồi ngất đi.
" Cứu con tôi."