Bài phát biểu kết thúc, bên dưới khán đài lộng lẫy vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, một cái bánh kem cao mười mấy tầng được Nguỵ Lăng và Nguỵ Dịch Quân từ từ đẩy ra.
Tất cả mọi người đều vỗ tay hát bài hát chúc mừng sinh nhật, chúc phúc cho Tử Hi.
Sau khi bánh kem được cắt, Nguỵ lão gia lại gặp phải một chuyện rất đau đầu. Mấy người bạn của ông…liên tục muốn kết sui gia với ông!
“Nguỵ Dịch, cháu gái ông năm nay bao nhiêu tuổi? Chắc cũng không kém cháu nội tôi là mấy, đúng không?”
“Nguỵ Dịch, cháu ngoại tôi vừa du học về, đẹp trai anh tuấn, ông thấy thế nào?”
“Đẹp trai thì cũng đâu có ăn được! Nào, ông xem tôi có một đứa cháu nội, năm nay vừa tròn hai mươi tám, tuy không đẹp trai mấy nhưng rất có tài!”
“Lão Nguỵ, đừng nghe bọn họ, tôi với ông quen biết nhau sáu mươi năm, muốn gả cũng phải gả cho tôi chứ!”
Câu nói này vừa dứt lập tức làm tất cả mọi người rơi vào im lặng, Nguỵ lão gia âm trầm nhìn người trước mặt, hỏi lại: “Lão già, ông muốn tôi gả cháu gái của tôi cho ông?”
Hạ Tịch Tranh thở dài nói: “Già cả rồi nên ăn nói có chút lộn xộn. Ý tôi không phải vậy…Ông cũng biết tôi có một đứa cháu nội, vừa về nước không lâu, muốn anh tuấn có anh tuấn, muốn có tài liền không thua bất cứ ai! Lão Ngụy, có muốn suy nghĩ một chút không?”
Nếu là trước đây, Nguỵ lão gia tất nhiên sẽ ngay lập tức đồng ý. Nhưng bây giờ thì…
Đúng vào lúc này, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên: “Cụ ngoại!”
Nguỵ lão gia nhìn đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu đang đứng dưới chân, cất giọng nói đầy yêu thương: “Tiểu Bảo đấy à! Con đến tìm cụ ngoại sao?”
“Vâng ạ, Tiểu Bảo vô cùng nhớ cụ ngoại!”
“Haha, thật sao!”
Một già một trẻ vui vẻ chuyện trò, bầu không khí vô cùng hoà hợp khiến những người ở đây có cảm giác như mình không tồn tại.
Hạ Tịch Tranh nghi hoặc hỏi: “Lão già, ông lên chức từ khi nào thế? Cô bé kia kết hôn rồi sao?”
“Vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng sắp rồi.” Nguỵ lão gia thản nhiên đáp.
Lúc mọi người vẫn đang tiếc nuối với sự thật này thì ở một góc nào đó, Lục phu nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bà cũng có thể an tâm được rồi.
Lục Hàn Đông có chút muốn cười mẹ mình, bà thế mà lại lấy cháu nội của mình làm bia đỡ đạn.
Nhưng nếu Tiểu Bảo thật sự không ra đó, e rằng Nguỵ lão gia sẽ lung lay mà gả chị dâu của cậu ta cho một tên công tử nhà giàu nào đó mất thôi.
Biết làm sao được, ai bảo anh trai của cậu ta là một ông chú già khó tính làm chi!
Tử Hi đi một vòng khán đài, vui vẻ chào hỏi tất cả mọi người, sau đó lại từng bước quay trở lại sân khấu. Cô hít một hơi cố giữ lấy chút bình tĩnh rồi mới chậm rãi nâng micro lên:
“Thành thật cảm ơn tất cả các vị đã có mặt ở đây hôm nay, tôi rất vinh dự được đón tiếp! Nhân dịp trọng đại này, dưới sự chứng kiến của các vị, tôi muốn mượn sân khấu này thổ lộ mấy câu, mong các vị hoan nghênh!"
Hội trường vốn đang ồn ào náo nhiệt sau khi nghe cô nói xong càng trở nên kích động hơn.
Tử Hi đứng trên sân khấu, ánh mắt xuyên qua đám đông, dịu dàng yên vị trên người người đàn ông, cô nói:
“Lần đầu gặp đã phải lòng anh, lần thứ hai liền yêu anh, lần thứ ba đã muốn định cả đời với anh…em cứ thế vẫn luôn cho rằng kiếp trước chúng ta nhất định đã ở bên nhau, yêu thương nhau, thế nên kiếp này mới vừa gặp đã yêu!”
“…nhưng thật sự không ngờ trước đó chúng ta đã từng quen biết, càng không ngờ sau bao nhiêu chuyện xảy ra…chúng ta vẫn có thể trở về bên nhau…”
Cô chỉ vừa nói đến đây, tất cả mọi người ngay lập tức sững người, cô gái này là đang chuẩn bị tỏ tình sao? Không đúng, hình như chính là sắp cầu hôn nha!
Mặc cho người khác suy nghĩ thế nào, giọng nói êm dịu kia vẫn tiếp tục vang lên:
“Vậy nên em dám khẳng định, chúng ta chắc chắn đã ở bên nhau rất rất nhiều kiếp! Cho nên…Lục tiên sinh, anh có đồng ý gả cho em không!?”