Tử Minh Nguyệt khó hiểu nhìn đám người đang bàn tán, sau đó lại nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lâm Trạch Diễn, lo lắng hỏi: "Diễn, xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Trạch Diễn né tránh ánh mắt của người trước mặt, khó nhọc nói: “Không có gì…chỉ là một buổi tiệc sinh nhật thôi…”
Nghe thế, Tử Minh Nguyệt “a” một tiếng như đã hiểu. Lúc nãy cô ta nghe được vài cái tên rất nổi bật, có lẽ là sinh thần của một nhân vật lớn nào đó nên mới hội tụ nhiều người nổi tiếng như thế!
Trong lúc mọi người vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì một cú sốc không được báo trước ngay lập tức ập đến.
Một người đàn ông tay dắt theo một đứa bé đáng yêu khoảng chừng sáu tuổi từng bước tiến vào.
Nhìn người đàn ông ưu tú, ngũ quan rắn rỏi bất phàm cùng phong thái cao ngạo lạnh lùng so với đứa trẻ đi bên cạnh hoàn toàn là một bộ giống nhau.
Đám người vẫn đang hăng hái hóng hớt bỗng chốc trở nên cực kì im lặng: “…”
Gì thế này? Đẹp trai, đáng yêu như thế mà dây thần kinh ở mặt bị liệt à? Cười lên một cái cũng không được hay sao?
“Lục Bách Phàm! Ôi mẹ ơi, thật sự là Lục Bách Phàm!!!”
Một nữ nghệ sĩ khi vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền hét toáng lên, Bạch Tố Như đang đứng cạnh cô ta cũng bị tiếng hét này làm cho ù hết cả tai.
Lục Bách Phàm lúc này tâm trí hoàn toàn là hình bóng người con gái trong lòng, đến cả bị người khác nhận ra cũng không một chút để ý.
Mà Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ, cậu nhóc nôn nóng lắm rồi, thật sự muốn mọc cánh bay đến cạnh mẹ Tiểu Hi, đi bằng chân quá chậm!
Theo phía sau Lục Bách Phàm còn có Tạ Uất Trì, Hàn Tử Lam, Lạc Minh Châu và Bối Tiểu Phong.
Nguỵ lão gia không mời tới nhiều người, những người đến đây hôm nay ngoài người thân cùng bạn bè của Tử Hi còn lại đều là những người có quyền thế của Đế quốc.
Tất cả bọn họ đều đi vào buổi tiệc bên cạnh nơi diễn ra hôn lễ, những người bên này dù có tò mò muốn chết nhưng mắt thấy phía trước có người của quân đội canh gác nên cũng không dàm đến gần.
Một người kinh hãi chửi thề: “Má nó! Rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể mời đến những “ông vua” của Đế quốc như thế?”
Đúng lúc này, một vị tổng tài lên tiếng: “Hình như chủ nhân của buổi tiệc kia là một cô gái!”
“Cô gái?” đám người đang hóng hớt nghe xong liền trở nên hoang mang.
“Chỉ một cô gái lại có thể khiến cả Nguỵ gia lẫn Lục gia hội tụ tại nơi này? Có phải ông bị hoa mắt rồi không?”
“Đúng là một cô gái! Lại còn trong rất quen, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi…" nói đến đây, vị tổng tài kia như đột nhiên nhớ đến gì đó, khiếp sợ nói lớn: "Thám Hoa…mỹ nữ Thám Hoa!”
“Mỹ nữ Thám Hoa…chính là nhà thiết kế được Lục tổng đích thân mời về đấy sao?”
Câu nói này vừa dứt, những lời bàn tán bắt đầu nổ ra. Trong lúc tất cả mọi người còn đang bàn luận xôn xao thì tại nơi đang diễn ra buổi tiệc sinh nhật lúc này.
Phía trên sân khấu, Nguỵ lão gia đứng trước mặt tất cả mọi người, cất giọng nói nghiêm nghị vốn có của một quân nhân:
“Nguỵ Dịch tôi cả đời chưa từng làm ra chuyện gì hối tiếc…duy chỉ có một đứa cháu gái duy nhất, lại để nó lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm…”
Vừa nói đến đây, ông đưa mắt nhìn sang cô gái nhỏ đang đứng cạnh mình: “Nhưng con bé một chữ cũng không trách tôi, càng không hận tôi…Hôm nay tôi ở đây chính thức công bố với tất cả mọi người, Tiểu Hi là cháu gái tôi, là người nhà Nguỵ gia!”
Dứt lời, bên dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay rất lớn, những người ở đây đều có đầu óc, họ biết Nguỵ lão gia đang làm chỗ dựa cho cô gái kia.
Hơn nữa, ông vốn có thể công bố chuyện này rộng rãi ra bên ngoài, thế nhưng cuối cùng chỉ chọn mời một số người đến đây, chứng tỏ việc ông rất để ý đến an toàn của cô cháu gái này.
Nguỵ gia là một trong những đệ nhất thế gia ở Đế quốc, lại có chỗ đứng trong quân đội. Vì vậy, có rất nhiều người hâm he muốn lật đổ họ.
Việc tương tự như vậy cũng đã từng xảy ra trước đây. Sự việc sáu gia tộc cấu kết hãm hại Ngụy gia đến suy tàn năm đó cho đến hiện tại vẫn được giới quý tộc truyền tai nhau như một giai thoại.
Sở dĩ khi xưa bọn họ có thể dễ dàng đạt được mục đích như vậy là do Chính phủ khi ấy cũng e ngại quyền lực Ngụy gia quá lớn mạnh mà âm thầm nhúng thêm một tay, dứt khoát triệt đi toàn bộ đường sống, làm cho Ngụy Dịch trở tay không kịp.
Cứ ngỡ một gia tộc lớn mạnh đến nhường ấy cứ như thế mà bị xóa sổ. Lại thật sự không thể ngờ rằng Ngụy Dịch chỉ mất mười năm để khôi phục lại gia tộc, thậm chí còn mạnh mẽ hơn khi xưa.
Những người tham gia vào cuộc lật đổ năm đó cũng từng chút biến mất khỏi giới quý tộc, bọn họ không hẳn đều chết chỉ là không thể tiếp tục sống một cuộc đời giàu sang hưởng lạc.
Thế nên, nếu như tin tức Tử Hi là đứa cháu gái duy nhất của Nguỵ Dịch được công bố rộng rãi ra ngoài, cô sẽ trở thành con tin số một trong kế hoạch lật đổ kế tiếp.
Tất cả mọi người cứ cho rằng đây chính là lý do khiến Nguỵ lão gia không muốn thân phận của Tử Hi được quá nhiều người biết đến.
Nguỵ lão gia liếc mắt cũng có thể biết họ đang nghĩ gì.
Lần đầu Tử Hi đến Nguỵ gia, cô đánh với Nguỵ Dịch Quân hơn mười chiêu, người trong quân đội thậm chí còn không đỡ được năm chiêu của hắn.
Muốn dùng cô uy hiếp Nguỵ gia? Xem ra bọn người đó phải tu thêm vài kiếp nữa!!!
Lý do duy nhất khiến ông không bố cáo thiên hạ chính là vì Tử Hi không muốn như thế.
Cô có cuộc sống của riêng mình, muốn an an ổn ổn sống hết một đời này, không muốn dính đến những lợi ích được mất của giới thượng lưu, càng không muốn bị người khác nhìn chằm chằm, thế nên Nguỵ lão gia đã thuận theo cô.