Sau câu nói này, dưới sân khấu ai nấy đều nghệch mặt ra, ngay cả chính chủ cũng sững sốt.
Mịa nó! Bọn họ thế mà lại đoán đúng, cô gái này chính là muốn cầu hôn!
Ngay lúc này tại một góc nào đó, Lục Hàn Đông cười đến cả người đều run rẩy: “Anh Hai, cuối cùng anh cũng từ thứ phi lên chính thất. Em thật sự nể phục công lao cố gắng của anh. Chúc mừng chúc mừng!”
Nói xong, cậu ta lại quay sang Lục phu nhân, dùng một tay chống cằm, giở giọng an ủi: “Mẹ, chúng ta sắp phải gả anh Hai đi rồi!”
Lục phu nhân cũng hùa với cậu ta, giả vờ lấy khăn tay lau nước mắt: “Mặc kệ anh con có đồng ý hay không, mẹ vẫn quyết định gả!”
Lục Bách Phàm: “…” rốt cuộc con có phải là con của mẹ không?
Gương mặt Lục Bách Phàm có chút bất đắc dĩ, mẹ và em trai muốn bán anh đi, anh chỉ còn có thể trong cậy vào con trai.
Nhưng khi nhìn sang đứa con trai yêu quý, Lục Bách Phàm quyết định cam chịu số phận.
Gương mặt bụ bẫm đáng yêu thường ngày của Tiểu Bảo giờ đây đầy vẻ thách thức, Lục Hàn Đông còn có thể đọc được chữ trên gương mặt ấy, chính là: Ba dám không gả!
Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, phía dưới sân khấu liền vang lên những tiếng xôn xao.
“Lục tiên sinh? Chắc không phải nói hai vị Lục gia kia đấy chứ?”
“Không thể nào, Lục tổng trước nay không gần gũi phụ nữ, ngài ấy vẫn luôn lạnh lùng cao quý như vậy. Thậm chí…còn có cả tin đồn ngài ấy thích đàn ông…”
“Nếu không phải ngài ấy…chẳng lẽ là Ảnh đế Lục?”
Thành Đô chỉ có duy nhất một họ Lục, ngoại trừ Lục Bách Phàm e rằng chỉ còn Lục Hàn Đông.
Một người phụ nữ nghe vậy liền lên tiếng phản bác: “Ngài có nhìn thấy vị công tử luôn ở bên cạnh Ảnh đế Lục không, có người nói quan hệ của hai người họ không tầm thường.”
“Không tầm thường? Nếu không phải Lục tổng hay Ảnh đế Lục, vậy vị Lục tiên sinh kia rốt cuộc là ai?”
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Lục Hàn Đông tay cầm một ly rượu vang, từng bước cẩn thận tiến về phía sân khấu.
Hành động này của cậu ta trực tiếp làm cho hội trường trở nên bùng nổ.
“Thật sự là Ảnh đế Lục sao!”
“Không thể nào…vậy người đàn ông luôn ở bên cạnh ngày ấy…”
“Có thể chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
“Tôi biết ngay mà! Vị Lục tiên sinh kia sao có thể là Lục tổng được!”
Trong đám đông náo nhiệt, một người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Xem ra sắp có rất nhiều cô gái thất tình rồi!”
Chậc chậc, những trái tim thiếu nữ kia sẽ vỡ tan tành mất thôi!
Trước lời nói đùa của người đàn ông, tất cả mọi người đều đồng thanh tán thành. Lục Hàn Đông là ai chứ, Ảnh đến số một hiện tại, còn là Cậu hai nhà họ Lục, đẹp trai phong độ lại nhiều tiền, không thất tình mới là lạ!
Một người đàn ông như vậy chính là ước mơ của không biết bao nhiêu cô gái. Thế nhưng, khi biết người đàn ông này sắp thuộc về người khác…
Thời điểm buổi tiệc vẫn đang diễn ra, tại bãi đậu xe phía trước khách sạn, một chiếc xe sang trọng không nhanh không chậm đỗ ngay ngắn trong dòng xe.
“Thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi.”
Người đàn ông ngồi phía sau khẽ đáp một tiếng sau đó mở cửa xe.
Cơn gió mùa xuân mang theo sự tươi mát khẽ quét qua khiến mái tóc Hạ Du như có sức sống mà lung lay giữa không trung.
Cuối cùng, hắn cũng tìm được cô.
Hạ Du yêu Tử Hi mười năm, tìm kiếm cô suốt năm năm. Chỉ là, khi hắn vừa tìm được một chút manh mối thì cô lại biến mất.
Lần này vô tình phát hiện đối thủ không đội trời chung với hắn - Hàn Tử Lam cũng quen biết cô, nên hắn mới có thể tìm đến tận đây.
Trước đây hắn nhút nhát chỉ dám âm thầm theo đuổi cô, nhìn cô cùng Lâm Trạch Diễn bên nhau. Nhưng khi biết tin gã đàn ông đó phản bội cô để ở bên Tử Minh Nguyệt.
Hắn đã nổi điên đánh Lâm Trạch Diễn đến chết dở sống dở, lại từ miệng Tử Minh Nguyệt biết được cô đã mang thai, cái mạng nhỏ của Lâm Trạch Diễn cũng vì thế suýt chút nữa mất trong tay hắn.
Hạ Du đợi mười lăm năm, cuối cùng cũng có thể quan minh chính đại đứng trước mặt cô nói ra ba chữ: “Anh yêu em.”
Còn việc cô đã từng mang thai, hắn một chút cũng không để tâm. Đứa trẻ do cô sinh ra dù không phải con của hắn, hắn cũng sẽ thật tâm thật lòng xem nó như con ruột mà chăm sóc.
Gương mặt Hạ Du thoáng nét cười, hắn từng bước tiến về nơi diễn ra buổi tiệc. Mỗi một bước chân này như gở xuống sự bất an trong lòng hắn suốt mười năm qua.