Trong lúc hôn lễ vẫn đang diễn ra, thì bên này, Nguỵ lão gia cùng Nguỵ Thiên Dao cũng đã có mặt.
Hôm nay ông đã thử đi thử lại không biết bao nhiêu bộ trang phục chỉ vì muốn cùng đứa cháu gái nhỏ của mình đón một sinh nhật trọn vẹn nhất.
Lúc đến nơi, Nguỵ lão gia cũng không màng để ý phía đối diện còn có một hôn lễ. Nhưng Nguỵ Thiên Dao lại nhìn thấy, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.
Tử Minh Nguyệt…đây chẳng phải “con gái” của Tử Bạch Hoành hay sao?
Gã đàn ông đã giết hại người chị gái bà yêu thương nhất. Vì cái gì mà gã có thể sống một đời yên ổn như thế.
Tử Hi vừa nhìn thấy hai người đã vội vàng chạy đến nghênh đón: “Ông ngoại, bác!”
Ngụy lão gia nhìn cô cười hiền hậu: “Đứa nhỏ này, chạy chậm một chút!”
Ngụy Thiên Dao cũng cười đến dịu dàng: “Tiểu Hi nhà chúng ta quả thật rất xinh đẹp!”
Tử Hi đi đến bên cạnh hai người, còn chưa kịp lên tiếng thì một bóng dáng quen thuộc từ từ xuất hiện trong tầm mắt.
Cô nhìn thấy Lưu quản gia không nhanh không chậm cùng một người phụ nữ đang dần tiến lại, người nọ mặc một chiếc sườn xám màu ngọc bích, gương mặt lạnh lùng, quý phái nhưng lại toát lên vẻ yêu kiều của một phu nhân.
Chỉ là, phong thái khó gần ấy không duy trì được lâu. Sau khi nhìn thấy ba người, Lục phu nhận liền trở nên rất vui vẻ, thân thiết đi đến gọi một tiếng: “Lão gia tử!”
Ngụy lão gia nhìn người vừa chạy đến, hiền hoà nói: “Ngọc Đào đấy à, xem nào, vẫn thích bay nhảy như ngày bé nhỉ!”
Lạc Ngọc Đào nghe thế chỉ cười không đáp, ngay từ khi còn nhỏ bà đã thích tự do, vẫn hay chạy nhảy khắp nơi. Lớn lên được Lạc gia bảo bộc cưng chiều, sau khi kết hôn lại được Lục gia che chở yêu thương, cho nên đến tận bây giờ dù đã có tuổi nhưng sở thích ấy của bà vẫn luôn chưa từng thay đổi.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người cùng nhau đi vào nơi diễn ra buổi tiệc sinh nhật. Mà lúc này ở phía đối diện, một cuộc tranh luận ngoài ý muốn bất ngờ diễn ra.
“Cái gì…Thượng tướng Ngụy?”
“Đúng vậy! Vừa nãy tôi đến trễ nhìn thấy ngài ấy đi vào phía bên cạnh!”
Người đàn ông khó hiểu hỏi lại: “Bên cạnh chẳng phải chỉ là một buổi tiệc sinh nhật sao?”
Thượng tướng Ngụy rất ít khi giao du với bên ngoài, làm sao có thể đến một buổi tiệc sinh nhật được?
“Hai người chỉ nhìn thấy Thượng tướng Ngụy thôi sao. Tôi còn nhìn thấy cả…Nguỵ lão tướng quân đấy!”
Một người có thể nhìn nhầm, nhưng có tận mấy người nhìn thấy, sao có thể nhầm được!
Nhất thời, mọi người đều nháo nhào muốn nhìn xem phía đối diện rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Bạch Tố Như cùng chồng đi chào hỏi vài người trong giới, cũng nghe được câu chuyện này.
“Lục Hàn Đông!” một người đàn ông bất ngờ đứng dậy hét lên.
Tử Bạch Hoành bị cái tên này làm cho giật mình, rất nhiều người cũng hiếu kì đứng lên xem.
Bờ biển được chọn làm nơi tổ chức hôn lễ cùng tiệc sinh nhật có một đoạn đường được xây theo hình chữ Y, dù khoảng cách khá xa thế nhưng khi bất kì một vị khách nào tiến vào đều có thể dễ dàng nhìn thấy.
Mà thời khắc này, Lục Hàn Đông đang cùng một cậu thiếu niên chậm rãi đi vào.
Tạ Mạnh nhìn thấy một đám người đang không ngừng hóng chuyện thì nhỏ giọng nói: “Hàn Đông, bọn họ hình như đang nhìn chúng ta.”
“Cứ để họ nhìn, chúng ta đến đây là để chóng lưng cho chị của em!” Lục Hàn Đông không chút kiên dè kéo người kia sát lại mình, để cậu ta xem hôm nay Tử gia có thể làm gì!
Vào lúc mọi người còn ngưỡng mộ cho rằng Lâm Trạch Diễn vậy mà lại có thể mời được cậu Hai nhà họ Lục đến đây thì lại trơ mắt nhìn Lục Hàn Đông nhất một bước sang hướng hôn lễ rồi đột nhiên cười một cái xoay người đi về phía tiệc sinh nhật.
Đám người đang hóng hớt: “…” đây là đang trêu đùa chúng tôi đúng không!
“Lại đi về phía đó! Rốt cuộc buổi tiệc sinh nhật này là của ai?”
Câu hỏi này vừa dứt, lại có một người phụ nữ dẫn theo hai người đàn ông tiến vào.
Địch Lâm vừa đi vừa mắng: "Tại hai đứa đó, chuẩn bị lâu như vậy. Tiểu Hi sẽ giận chúng ta mất!”
Ngụy Dịch Quân dở khóc dở cười đáp lại: "Mẹ, em gái nhỏ sẽ không giận chúng ta!”
Sau khi ba người vừa đi vào nơi diễn ra buổi tiệc sinh nhật, một người phụ nữ không khỏi hoài nghi nói nhỏ: “Người kia sao lại có chút giống Trung tá Nguỵ thế nhỉ?”
Một người khác cũng sợ phát khiếp nói:
“Không phải chứ, người kia có phải là ông chủ tập đoàn đầu tư quốc tế chuyên khai thác quặng kim cương - Ngụy Dịch Quân không?”
Sự kinh hoàng nhất vẫn còn chưa đến, thế nhưng Tử Bạch Hoành đã bị những cái tên kia làm cho khiếp sợ.
Những người ông ta dành cả đời cũng không thể gặp được, thế mà…một đứa con gái vốn không có lấy một chỗ đứng lại có thể mời tới đây…
Trong hơn năm năm này, đứa con gái kia của ông ta rốt cuộc đã thần thông quảng đại đến mức nào?