Nợ Em Một Đời Bình Yên

Chương 6




Minh Phương cùng Hoàng Anh, Trần Lâm từ bên ngoài đi vào công ty, thấy mọi người đang túm tụm bàn tán với nhau, khi nhìn thấy ba người liền im lặng, lặng lẽ tản ra ai nấy làm việc của mình.

“Chuyện gì vậy nhỉ?” Trần Lâm ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt.

“Không biết. Ở nơi này, ngày nào chẳng có những chuyện như vậy xảy ra.” Minh Phương khẽ lắc đầu, cô không để ý nhiều mà theo Hoàng Anh đi vào phòng hóa trang chuẩn bị đồ hóa trang cho anh.

Minh Phương đang chuẩn bị quần áo thì Trần Lâm từ bên ngoài hớt hải chạy vào: “Chị Minh Phương, chị đọc báo hôm nay chưa? Có anh Hoàng Anh này…”

“Vậy à.” Minh Phương lơ đãng trả lời, cô cũng không hề để ý đến thái độ của Trần Lâm.

“Anh Hoàng Anh hẹn hò với Quỳnh Mai từ bao giờ vậy?”

Minh Phương nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Trần Lâm: “Em nói linh tinh gì thế?”

“Đây này.” Trần Lâm nói rồi đưa tờ báo cho Minh Phương xem.

Minh Phương cầm lấy tờ báo đưa lên đọc: Hoàng Anh và Quỳnh Mai bí mật hẹn hò ở SaPa… Trên tờ báo còn đăng rõ bức ảnh chụp hai người ở trên SaPa, bên dưới là một bài viết dài đăng kèm những tấm ảnh của hai người ở trên phim trường.

“Lại còn dùng chung một bình nước nữa. Chị Minh Phương ơi, sao chị lấy bình nước của anh Hoàng Anh cho Quỳnh Mai dùng? Lần này rắc rồi to rồi, em đọc còn tin là thật đấy.”

Minh Phương đọc kĩ lại một lượt nội dung tờ báo, sau đó lại lấy điện thoại lên mạng xem tin tức. Mới sáng sớm đã rất nhiều bài viết, lượt chia sẻ tin Hoàng Anh và Quỳnh Mai hẹn hò, thậm chí còn đưa ra nhiều bằng chứng phong phú như trợ lý của Hoàng Anh chăm sóc Quỳnh Mai, Quỳnh Mai dùng chung đồ của Hoàng Anh và nhiều ảnh chụp chung của hai người.

Trần Lâm thấy Hoàng Anh từ trong phòng thay đồ bước ra, cậu nhóc vội giật lấy tờ báo giấu ra đằng sau. Hoàng Anh không nói gì chỉ giơ tay ra hiệu bảo Trần Lâm đưa báo cho anh xem.

“Cái này anh không cần phải xem đâu, toàn mấy tin vớ vẩn không à.” Trần Lâm cười trừ.

“Vớ vẩn thì cậu lo gì mà không cho anh đọc, mau đưa đây. Không đọc báo giấy thì cũng có báo mạng thôi.” Hoàng Anh nói rồi giật lấy tờ báo trên tay Trần Lâm xem qua một lượt, sắc mặt không bộc lộ lên cảm xúc gì.

“Em xin lỗi, đáng lẽ không nên đưa chị ấy dùng bình nước kia. Tại em thấy anh không dùng đến nữa nên tiện mang theo luôn.” Minh Phương khẽ nói, cô không nghĩ việc đơn giản như vậy trong con mắt phóng viên lại thành bằng chứng hẹn hò.

“Không sao đâu. Mấy thứ này cũng chẳng chứng minh được gì cả, vài hôm nữa họ không moi được thêm tin tức gì thì cũng chẳng có gì để viết, tự động từ bỏ thôi.” Hoàng Anh khẽ cười an ủi cô.

“Cậu gặp Quỳnh Mai trên SaPa à?” Đức Trung từ bên ngoài đi vào, trên tay cũng cầm một tờ báo tương tự.

“Ừ. Lịch trình lên SaPa của chúng ta có những ai biết?” Hoàng Anh khẽ hỏi.

Đức Trung không đáp mà chỉ nhìn Hoàng Anh.

“Anh Trung, giám đốc đang đợi anh và anh Hoàng Anh ở văn phòng.” Một nhân viên từ bên ngoài đi vào thông báo.

“Đúng lúc tôi cũng muốn tìm giám đốc đây.” Hoàng Anh nói rồi cùng Đức Trung rời khỏi phòng hóa trang.

Minh Phương thấy vậy cũng không nói gì nữa mà im lặng làm việc của mình. Một lúc lâu sau chỉ thấy Hoàng Anh mang bộ mặt không vui trở về phòng.

Lúc mọi người rời khỏi phòng hóa trang hết, chỉ còn lại Minh Phương và Hoàng Anh, cô ngồi xuống bên cạnh Hoàng Anh khẽ nói nhỏ: “Hay để em đi giải thích với mọi người thay anh, như vậy giám đốc có biết cũng không làm khó anh được.”

Hoàng Anh nhìn Minh Phương một lúc lâu sau đó lên tiếng: “Vậy em viết đơn xin nghỉ việc trước đi.”

Minh Phương nghe anh nói, cô cúi mặt xuống khẽ thở dài. Tin đồn này được tung ra đúng lúc phim của Hoàng Anh và Quỳnh Mai chuẩn bị công chiếu, chắc chắn nó không phải vô tình xuất hiện đúng lúc rồi. Cô phá hỏng kế hoạch của người ta chắc cô cũng không được yên. Có lẽ chuyện này đã được sắp đặt ngay từ đầu, từ lúc cô qua giúp Quỳnh Mai trang điểm đã bắt đầu rồi.

“Đây không phải lỗi của em. Em thấy anh là người dễ thao túng à? Anh thích làm gì có ai cản được anh không?” Hoàng Anh khẽ xoa đầu Minh Phương và mỉm cười dịu dàng. “Em chuẩn bị đồ đi, xe sắp đến rồi.”

Hoàng Anh thay đồ xong, chuẩn bị ra xe, thấy Minh Phương đang đứng trầm ngâm bên cạnh cửa sổ, anh liền tiến lại gần.

“Xong chưa? Đi thôi.”

Minh Phương nghe tiếng Hoàng Anh ở bên cạnh, cô vội cất điện thoại đi. Hoàng Anh nhìn cô khẽ cười và giữ tay cô lại, nhìn tin nhắn cô gửi cho Hải Yến.

Minh Phương gượng cười nhìn Hoàng Anh.

“Em bướng bỉnh quá đấy, lời anh nói cũng không nghe à?” Hoàng Anh hỏi.

“Em nghĩ họ sẽ tin tưởng anh, nhưng em chỉ không muốn tin tức này bị chia sẻ khắp nơi.” Cô khẽ đáp.

“Tất nhiên anh biết là họ nhất định sẽ tin tưởng anh.” Hoàng Anh cười nhẹ. “Anh không đứng ra giải thích, nhưng không có nghĩa là anh không làm gì. Sau này không cần phải làm những việc không cần thiết như vậy nữa, biết chưa?” Fans của anh, những người yêu quý anh nếu không tin tưởng và hiểu anh thì sẽ không đi cùng anh nhiều năm như vậy. Còn lại, những thứ khác đều không quan trọng.

Minh Phương nhìn theo bóng Hoàng Anh rời khỏi, trong lòng lại có chút chua xót. Thực ra cô chỉ muốn làm chút gì đó giúp anh. Bao nhiêu năm nay, những điều anh làm luôn là giúp đỡ người khác, suy nghĩ cho người khác, chấp nhận những việc mà bản thân mình không thích vì người khác.

Chiều muộn, sau khi tập duyệt ở đài truyền hình kết thúc, Hoàng Anh đến quán cà phê gần đó mua cà phê. Hoàng Anh ngồi nhàn rỗi trong khi đợi cà phê, anh nhìn ra ngoài đường phố đông đúc, tấp nập, trời lâm thâm mưa, tâm trạng phức tạp, không rõ suy nghĩ gì.

Con phố này từ lâu đã trở lên quá quen thuộc với anh, quen thuộc tới mức nhắm mắt lại anh vẫn có thể bước đi mà không lo bị lạc.

Tại chính con phố này, có một người đã từng cùng anh bước đi, cùng anh cười đùa vui vẻ, cùng anh vượt qua khó khăn trong những năm tháng khó khăn nhất. Nhưng khi cuộc sống của anh tốt hơn, người đó cũng đã rời khỏi cuộc sống của anh.

“Linh…?”

Hoàng Anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi bên đường, anh liền rời khỏi quán cà phê đi theo người đó. Anh chạy hết con phố, nhìn khắp nơi cũng không hề thấy bóng dáng kia đâu, bên ngoài trời mưa càng thêm nặng hạt.

Hoàng Anh đứng ngây người ở vỉa hè, mất một lúc lâu anh mới phát hiện bên cạnh đã có người giúp anh che ô từ bao giờ.

“Sao em lại ở đây?” Hoàng Anh lấy lại bình tĩnh nói với cô.

“Em ngồi ở quán cà phê gần đây. Anh có chuyện gì không vui à?” Quỳnh Mai khẽ mỉm cười lên tiếng hỏi.

“Không có gì.” Hoàng Anh khẽ đáp: “Anh đi trước có chút việc.”

Anh nói rồi lập tức hòa vào dòng người đi mất. Quỳnh Mai đứng đó ngơ ngác, trên tay còn cầm ly cà phê lúc nãy của Hoàng Anh chưa kịp lấy trong quán cà phê: “Anh quên ly cà phê…” Cô khẽ lẩm nhẩm nhìn ly cà phê nóng trên tay rồi đưa lên miệng uống thử một ngụm, tất cả những gì cô cảm thấy chỉ là một vị đắng chát khiến cô nhăn mặt.

“Cà phê đen không đường à? Làm sao có thể uống được thứ đắng như này.” Cô nhẽ nhăn mặt, có lẽ cô vẫn thích vị thơm ngọt và béo ngậy của capuchino hơn.

“Chị Quỳnh Mai.”

Quỳnh Mai quay lại nhìn thấy trợ lý của mình đứng ở phía sau. “Em mới trong nhà vệ sinh ra đã không thấy chị đâu rồi. Chị đứng đây làm gì vậy?” Cô trợ lý nói rồi nhìn theo hướng mắt Quỳnh Mai nhìn lúc nãy nhưng không thấy ai cô quen biết, ngoài dòng người tấp nập.

“Không, quay lại quán cà phê thôi.” Quỳnh Mai khẽ lắc đầu rồi xoay người đi. Lúc đi rồi cô vẫn cố ngoảnh lại phía sau, hướng Hoàng Anh đã đi mất. Trước nay cô chỉ nhìn thấy Hoàng Anh vui vẻ, nghịch ngợm, thích trêu đùa mọi người, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh hớt hải chạy đi với ánh mắt đầy bi thương như vậy.

Sau khi quay chương trình đón năm mới ở đài truyền hình, Minh Phương được nghỉ tết mấy ngày. Nhưng vì thời gian ngắn nên cô không về quê nữa mà ở lại Hà Nội đợi đến lúc nghỉ dài ngày sẽ về quê ăn tết muộn. Hải Yến thấy Minh Phương không được nghỉ tết nên đã chuẩn bị đồ lên Hà Nội cùng Minh Phương.

Tết là thời gian vắng người nhất ở Hà Nội, các cửa hàng, siêu thị gần nhà Minh Phương hầu hết đều đã đóng cửa, muốn đi ăn ngoài cũng khó, Minh Phương và Hải Yến vào một quán FKC gần nhà ăn tối. Quán vắng người, chỉ có mấy người khách vãng lai cùng hai cô gái gọi hai xuất gà lớn vừa ngồi ăn vừa nói chuyện ầm ĩ, giống như thời gian hai người còn đi học đại học. Nhân viên làm ở đây lâu năm đã quen với sự xuất hiện của Minh Phương và Hải Yến nên không hề thấy khó chịu, thậm chí thỉnh thoảng còn nói chuyện cùng hai người.

“Cậu có thấy chúng ta bây giờ so với mấy năm trước chẳng thay đổi gì không?” Hải Yến ăn xong miếng gà, tay vừa lấy giấy lau miệng, vừa nói.

“Ừ, mấy năm trước, chúng ta cũng qua tết ở đây như thế này, hai đứa con gái, hai đĩa gà to đùng.” Minh Phương cười.

“Năm đó là năm đầu tiên cậu theo Hoàng Minh làm trợ lý, không được nghỉ tết, tớ nói dối bố mẹ lên đây qua tết cùng cậu. Năm năm rồi, sau năm năm cậu vẫn ngồi đây làm trợ lý không được về nghỉ tết, tớ vẫn phải vì cậu mà nói dối bố mẹ lên đây. Cậu nhìn người ta kìa, từ nhân viên ở đây thành cửa hàng trưởng rồi.”

Minh Phương thoáng chút cảm động nhưng lại phát hiện ra Hải Yến đang cố ý trâm trọc mình, cô khẽ bĩu môi: “Cậu thì vẫn là nghệ sỹ nửa mùa, không có não, cuồng Hoàng Anh.”

“Hứ, tình yêu lớn của tớ đấy, cậu không hiểu đâu.” Hải Yến vênh mặt lên nhìn Minh Phương.

“Trà sữa của hai chị đây ạ.” Cô nhân viên mang đến hai cốc trà sữa đặt lên bàn.

“Cảm ơn em.” Minh Phương khẽ cười nhận lấy hai cốc trà sữa.

“Bây giờ có cơ hội cho cậu từ trợ lý lên làm bà chủ đấy.”

Minh Phương liếc nhìn Hải Yến: “Là mẹ tớ nhờ cậu hỏi nữa à?”

Hải Yến biết ý đồ của mình bị lộ nên cười trừ: “Mọi người đều quan tâm cậu mà. Hai người dạo này thế nào rồi?”

“Cũng không có gì mới, thỉnh thoảng gặp nhau thôi. Dạo này đang bận mấy vụ của Hoàng Anh nên không có thời gian. Hôm trước mẹ anh ấy về nước, anh ấy mời tớ đến nhà ăn cơm.”

“Rồi sao? Mẹ anh ấy có ghê gớm không?” Hải Yến tò mò hỏi.

“Mình không đi.”

“Tại sao?”

“Cậu không thích anh ấy đúng không?” Hải Yến hỏi tiếp.

Minh Phương im lặng không đáp lại, cô biết Tiến Đạt tốt với cô, anh tốt về mọi mặt nhưng không biết vì sao cô luôn cố gắng tìm cách để lảng tránh anh. Cô chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối tình, ít nhất là bây giờ.

“Dù sao thì yêu cũng cần thời gian mà, đâu thể nói yêu là yêu ngay được, phải không?” Minh Phương khẽ cười.

Nửa đêm, Minh Phương đang ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại lạ vang lên, cô nhăn nhó không muốn nghe liền với tay tắt chuông đi.

Lát sau, chuông lại tiếp tục réo.

“Cậu nghe điện thoại đi chứ.” Hải Yến càu nhàu. “Để nó kêu ầm ĩ suốt.”

“Haizz… Ai thế không biết…” Minh Phương khẽ than, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên. “Alo…”

Một lúc lâu Minh Phương mới hiểu ra nội dụng cuộc điện thoại, cô tỉnh ngủ hẳn và lên tiếng đáp lại: “Em đợi chị một lát, chị đến ngay.”

“Sao thế?” Hải Yến hỏi.

“Mình phải đi đón anh Hoàng Anh, anh ấy đang say trong quán rượu.” Cô bước xuống giường, thay vội bộ quần áo và rời khỏi nhà.

“Ê, cậu có cần mình đi cùng không?”

“Không cần đâu, cậu ngủ đi, câu đi cũng chỉ thêm loạn.” Minh Phương nói xong liền đóng xầm cửa lại.

Lúc Minh Phương tới quán bar, trong quán đã hết khách, chỉ còn một mình Hoàng Anh ngồi gục trên bàn và một nhân viên đang quét dọn. Quán bả này là một người bạn của Đức Trung mở, mọi người thường hay tụ tập ở đây ăn uống, trò chuyện. Nhưng trong trí nhớ của cô, Hoàng Anh chưa bao giờ để bản thân mình say rượu đến mức không thể tự về nhà như hôm nay.

“Chị đến rồi ạ? Em không dám gọi điện cho anh Trung, sợ anh lại mắng anh ấy.” Cậu nhóc thấy Minh Phương đến, khuôn mặt lo lắng lập tức nở nụ cười.

“Cảm ơn em. Hết giờ làm rồi mà vẫn để em phải lo cho anh ấy.” Minh Phương nói rồi liếc Hoàng Anh một cái.

“Không có gì ạ, nhưng…” Cậu nhóc yên lặng một lát suy nghĩ gì rồi ngập ngừng nói: “Anh ấy bảo em đừng nói với ai chuyện anh ấy đến đây một mình. Nhưng mà mấy hôm nay, hôm nào anh ấy cũng uống say, chị thử khuyên anh ấy xem, chứ em thì không dám, cũng không khuyên nổi.”

Minh Phương thoáng ngạc nhiên rồi cười nhẹ: “Chị biết rồi.” Minh Phương cúi xuống khẽ nói với Hoàng Anh: “Về nhà thôi.”

Minh Phương cùng cậu bé đỡ Hoàng Anh lên taxi rồi quay lại nói với cậu nhóc: “Em về nghỉ sớm đi, chị tự đưa anh ấy về được. Cảm ơn em nhé.”

Taxi nhanh chóng rời khỏi quán bar, Hoàng Anh vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu dựa vào vai cô, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu lại, miệng thỉnh thoảng mấp máy như muốn nói gì đó. Minh Phương nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn hai giờ đêm. Đường phố Hà Nội vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài chiếc xe vội vã đi về, trong lòng cô tự nhiên thấy cô đơn trống trải.

Mấy hôm nay bận rộn ở đài truyền hình không có thời gian nghĩ đến tết, cô cũng quên mất không phải chỉ một mình cô ở lại thành phố này vào dịp tết. Ít nhất thì năm nào phải ở lại Hà Nội cô đều có Hải Yến ở bên cạnh. Còn Hoàng Anh, người thân của anh không nhiều, hầu hết đều ở xa. Mỗi năm tết đến, nếu có công việc không nghỉ phép được, anh đều qua tết một mình.

Taxi về tới cửa nhà, chú lái xe thấy Minh Phương một mình dìu Hoàng Anh chệnh choạng bước đi không vững cũng thấy tội nghiệp mà giúp cô dìu anh vào đến thang máy mới đi. Minh Phương đưa được Hoàng Anh vào đến giường ngủ cũng mệt không còn sức để thở. Cô nằm vật xuống bên cạnh:

“Anh nhìn gầy mà nặng như heo ý. Chỉ giỏi làm khổ người khác.”

Minh Phương nghỉ một lúc rồi ngồi dậy tháo giày cho anh, ém chăn lại.

“…”

“Anh nói gì á?” Minh Phương khẽ nhíu mày hỏi lại nhưng chẳng thể nghe rõ anh nói gì. “Khát nước à? Đợi em tí, em đi pha nước.”

Cô nói rồi rời khỏi phòng ngủ đi ra bếp nấu một bát nước gừng ấm sau đó đỡ Hoàng Anh dậy cẩn thận giúp anh uống từng chút một.

Hoàng Anh sau khi uống nước gừng đã tỉnh táo hơn một chút, anh khẽ mở mắt ra nhìn người ngồi bên cạnh mình. “Sao bây giờ em mới chịu về? Anh biết em nhất định sẽ về mà…” Hoàng Anh đau khổ nhìn cô, hai tay vuốt nhẹ hai má cô.

“Anh rất nhớ em.” Hoàng Anh vừa nói, hai mắt đã nhòa đi, khóe mắt còn đọng chút nước, khóe môi anh khẽ mỉm cười. Nhiều năm trôi qua, Linh vẫn như vậy, không hề thay đổi, như trong ký ức của anh vốn thế.

Hoàng Anh dịu dàng kéo cô lại gần mình, đặt lên môi cô nụ hôn kèm theo sự nhớ nhung vì xa cách bao nhiêu năm qua.

Trong phút chốc, ý thức của Minh Phương trở lên tê dại, cô ngây người đón nhận nụ hôn của anh, từ dịu dàng dần dần trở lên cuồng nhiệt, đầy đam mê, khiến trái tim cô khẽ run lên.

Khi bàn tay lạnh của Hoàng Anh đặt vào bên trong áo của Minh Phương, cô mới giật mình tỉnh táo. Cô vội vàng đẩy Hoàng Anh ra, cô túng túng toan rời khỏi giường.

“Đừng đi.”

Hoàng Anh níu tay Minh Phương lại kéo cô xuống bên cạnh mình, vòng tay ôm từ phía sau khóa chặt cô bên cạnh mình. Minh Phương cố gỡ tay anh ra nhưng không có tác dụng, chỉ cảm thấy hơi thở của anh phả vào cổ trộn lẫn mùi nước hoa quen thuộc với mùi rượu nồng đậm khiến trái tim cô đập loạn nhịp, hai má ửng hồng lên, sự phản kháng cũng yếu ớt dần. Hoàng Anh khẽ lới lỏng vòng tay, anh cọ cọ mặt lên cổ cô, hai tay luồn vào bên trong áo, từ từ di chuyển lên ngực cô rồi kéo cô quay lại đối diện với mình.

Minh Phương khẽ run lên, ánh mắt nhìn anh có chút sợ hãi lại có chút mong chờ. Lúc này cô không biết rõ rốt cuộc bản thân mình mong chờ điều gì, rõ ràng trong trái tim anh sẽ chẳng bao giờ có hình ảnh của cô, nhưng lí trí của cô đã bị trái tim đánh bại. Cô khẽ nhắm mắt lại mặc cho giọt nước đang từ từ lăn xuống má.

Tất cả như một thước phim quay chậm, in từng khoảnh khắc trong tâm trí Minh Phương.

Lúc này Hoàng Anh đang ngủ say, ánh mắt nhắm nghiền một cách bình yên. Cô yên lặng nằm bên cạnh anh, say đắm ngắm nhìn khuôn mặt anh, trông anh ngủ ngoan như một đứa trẻ, chứ không phải một người hoạt bát, thích nghịch ngợm, cũng không phải người con trai cô độc ngồi một mình bên bờ hồ uống bia giải sầu.

Vòng tay anh ôm cô rất chặt, hai người gần sát bên nhau. Cô đã từng thầm ước giá như giây phút này có thể kéo dài thêm chút nữa. Khoảnh khắc có thuộc về một mình cô, không cần biết ngày mai ra sao, sau này như thế nào.

Minh Phương khẽ trở mình định rời khỏi giường nhưng bị Hoàng Anh ôm chặt không buông, chân mày thoáng nhăn lại. Minh Phương không nỡ để anh thức giấc đành nằm yên lại rồi ngủ thiếp từ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Hoàng Anh tỉnh giấc, anh chỉ cảm thấy đầu đau nhức, khó chịu vô cùng. Anh định đưa tay lên trán thì thấy Minh Phương nằm ngủ bên cạnh mình, đầu còn dựa lên vai anh, khoảng cách giữa hai người không thể gần hơn.

Hoàng Anh giật mình ngồi bật dậy.

Minh Phương bị phản ứng của Hoàng Anh làm cho thức giấc, cô khẽ mở mắt ra nhìn Hoàng Anh một lúc. Cô vốn định rời khỏi đây từ đêm hôm qua và coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ bản thân lại ngủ thiếp từ lúc nào.

Minh Phương cố gắng giữ vè mặt bình tĩnh, cúi xuống nhặt tạm chiếc áo sơ mi của Hoàng Anh khoác lên người và rời khỏi giường.

“Chuyện này… anh hãy coi như chưa có gì xảy ra cả.” Cô nói rồi đi vào phòng tắm đóng cửa lại, bỏ mặc Hoàng Anh ngồi trên giường còn chưa hết ngạc nhiên.

Minh Phương tắm xong, mang đồ bẩn của Hoàng Anh vào máy giặt và đi vào bếp nấu đồ ăn sáng một cách tự nhiên như ngày thường. Hoàng Anh tắm xong, anh đứng ở cửa bếp nhìn Minh Phương đang loanh quanh.

Cảnh tượng này giống như những ngày trước đây, thỉnh thoảng cô cũng đến giúp anh mấy việc lặt vặt khi cô Hồng không có nhà nhưng anh lại có chút cảm giác lạ lẫm len lỏi dần trong tim.

Hơn nữa, thái độ của cô cũng khiến anh không thể hiểu được, cô bình thản khiến anh không hiểu cô đang nghĩ gì.

“Anh ăn sáng đi, em nấu xong rồi.” Minh Phương đặt đĩa và cốc sữa xuống bàn. “Lát anh tự phơi quần áo nhé.”

“Minh Phương, anh…”

“Em về đây, hôm nay em có chút việc. Bye bye.” Hoàng Anh chưa kịp nói gì đã bị cô chặn lại.

Cô nói xong liền cầm túi xách rời khỏi nhà.

Minh Phương vội vàng đi vào thang máy, khi thang máy đóng cửa cô mới mệt mỏi dựa vào một góc. Mọi việc xảy ra nhanh như vậy khiến cô không kịp phản ứng, cũng không biết nên đối mặt như thế nào ngoài cách coi như không có gì xảy ra và lảng tránh nó.

Cô sợ phải nghe Hoàng Anh nói điều gì đó, sợ anh sẽ nói xin lỗi cô, cô sợ…

Hải Yến thấy bộ dạng mệt mởi của Minh Phương đi từ cửa vào liền chạy ra hỏi: “Sao rồi, anh ấy thế nào? Sao giờ cậu mới về?”

“Không có gì, anh ấy… say quá nên mình phải ở lại một lúc. Nhưng giờ tỉnh rồi.” Minh Phương ngập ngừng nói rồi đi vào phòng ngủ.

“Vậy à. Anh ấy có chuyện gì buồn sao?”

“Mình không biết, thôi mình đi tắm đây.” Minh Phương khẽ đáp lại.

“Ừ, cậu đi tắm đi, người cậu cũng toàn mùi rượu.”

Nghe Hải Yến nói vậy, Minh Phương chột dạ kéo cổ áo lên ngửi thử, đúng là toàn mùi rượu, còn pha lẫn chút mùi nước hoa của Hoàng Anh, dư vị của đêm hôm qua.

Cô cố nén tiếng thở dài khổ sở. Lúc đó cô chẳng suy nghĩ gì, bây giờ mới thấy hối hận, không biết sau này nên đối mặt với Hoàng Anh như nào.

Minh Phương ngâm mình trong bồn tắm, mơ màng ngủ quên đến khi Hải Yến gọi ầm bên ngoài mới tỉnh giấc, cô mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng tắm.

“Cậu sao thế? Có gì không vui à?” Hải Yến lo lắng hỏi.

“Không có gì, chỉ là hôm qua ngủ không ngủ không ngon thôi. Cậu ăn cơm đi, mình muốn đi ngủ một lát.”

Nhìn Minh Phương đi vào phòng ngủ, Hải Yến bất lực lắc đầu, cả buổi sáng cô bận rộn nấu món ngon chờ Minh Phương về, vậy mà cô nàng đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái mà đi ngủ luôn.

“Không ăn thì thôi, mình ăn hết, không phần cậu đâu.” Hải Yến nói rồi ngồi xuống bàn, bắt đầu cuộc chiến với đồ ăn.