Nợ Em Một Đời Bình Yên

Chương 7




Qua mấy ngày nghỉ tết, Hoàng Anh bắt đầu trở lại với công việc. Bộ phim sắp tới vẫn chưa khai máy nên phần lớn thời gian là đi chụp ảnh cho tạp chí, cũng không được coi là bận rộn.

Đức Trung và Trần Lâm vào phòng hóa trang, thấy Hoàng Anh đang ngồi ngây người trước bàn trang điểm. Trần Lâm quay sang nhìn Đức Trung hỏi: “Anh Trung, dạo này anh ấy sao thế nhỉ? Đầu óc lúc nào cũng như trên mây.”

Đức Trung khẽ lắc đầu: “Không biết.”

“Hay là vẫn giận vì tin đồn hẹn hò kia nhỉ?”

“Chỉ có cậu ta làm người khác tức giận thôi, trước đến giờ ai có gan làm cậu ta tức giận đâu nào.” Đức Trung đáp với vẻ không quan tâm lắm.

Trần Lâm khẽ chau mày lại gần Hoàng Anh: “Anh Hoàng Anh, đến lúc trang điểm rồi.”

Hoàng Anh nghe giọng Trần Lâm nói liền đứng dậy đi thay đồ. Trần Lâm thấy vậy cũng hơi sửng sốt nhưng không dám tỏ ý kiến gì liền đẩy anh vào ghế ngồi. “Trang điểm trước đã.”

“Minh Phương đâu rồi?” Hoàng Anh hờ hững lên tiếng hỏi Trần Lâm.

“Chị ấy xin nghỉ phép rồi ạ.” Cậu đáp.

“Sao anh không biết? Sao cô ấy không nói gì với anh?” Hoàng Anh khẽ chau mặt lại.

“Ừm… Chị ấy báo với anh Trung rồi.” Trần Lâm thấy phản ứng của Hoàng Anh cũng hơi bất ngờ. “Chắc là nhà chị ấy có việc.”

“Cậu yêu bao giờ chưa?” Hoàng Anh im lặng hồi lâu rồi lên tiếng hỏi nhưng có lẽ anh cũng không cần câu trả lời.

“Dạ?” Trần Lâm ấp úng không biết nên trả lời thế nào, nhiều năm nay cậu chưa bao giờ nghe nói Hoàng Anh hẹn hò với ai, bây giờ tự nhiên lại hỏi cậu vấn đề này, không lẽ tình giả với Quỳnh Mai thành thật? Ngoài Quỳnh Mai ra, cậu cũng không nghĩ được đến ai khác.

Đầu giờ chiều, Minh Phương ra mộ chị gái. Thời tiết mùa xuân vẫn còn se lạnh, khu này ở xa trung tâm, hiếm người qua lại, bên cạnh là cánh đồng lúa trải dài. Minh Phương ngồi thất thần trước bia mộ rất lâu, từ lúc bầu trời còn nắng đến khi tắt nắng hẳn.

“Chị, em hứa với chị sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt nhưng em không biết phải là sao để khống chế tình cảm của mình, em chót yêu anh ấy mất rồi. Chị có trách em không?”

Đáp lại Minh Phương chỉ là sự im lặng và tiếng gió thổi từ cánh đồng vào đem theo hơi lạnh. Cô gái trên tấm bia mộ vẫn mỉm cười rạng rỡ, nụ cười của hạnh phúc.

Minh Phương và Thùy Linh vốn không phải chị em ruột. Bố Minh Phương sau khi ly hôn với mẹ cô mới lấy dì Lan, lúc đó Thùy Linh đã hơn mười tuổi. Dì Lan chính là mối tình đầu của bố cô nhưng hai người không đến được với nhau, mỗi người đều lập gia đình riêng. Bố của Thùy Linh vì bệnh mà mất sớm, còn bố mẹ Minh Phương cũng không hạnh phúc, họ thường xuyên cãi nhau rồi nhanh chóng ly hôn.

Cô vẫn nhớ lúc còn nhỏ, cô từng vì chuyện bố mẹ ly hôn mà trở nên bướng bỉnh, không chịu nghe lời người lớn. Lúc dì Lan mới về nhà, cô thường xuyên phá phách, nghịch ngợm, gây chuyện với bà nhưng bà luôn yêu thương và bao dung cô.

Người Minh Phương nghe lời nhất trong nhà có lẽ là Thùy Linh, dù hai chị em không có quan hệ huyết thống và cô không thích mẹ của Linh, nhưng cô và Linh lại rất thân thiết, còn thân hơn cả cô với anh trai ruột.

Hai chị em cô trưởng thành trong sự quan tâm yêu thương lẫn nhau, rồi Linh yêu Hoàng Anh. Có lẽ đó sẽ là khởi đầu của một hạnh phúc, nếu như Thùy Linh không mắc bệnh di truyền từ bố mà qua đời.

Năm đại học thứ nhất của Minh Phương, lúc cô đang tham gia tình nguyện thì nghe nhận được điện thoại từ gia đình, báo cô về nhà ngay, Thùy Linh đã bị bệnh ung thư đến giai đoạn cuối, không chữa được nữa.

Lúc Thùy Linh rời đi, điều khiến cô bận tâm nhất là Hoàng Anh, anh đang ở giai đoạn khó khăn nhất của sự nghiệp và cuộc sống. Tin đồn tiêu cực về anh liên tục xuất hiện, quan hệ của anh và gia đình cũng không tốt. Thùy Linh vốn định ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua, nhưng thời gian đã không đợi cô.

Trước khi Linh bỏ đi, cô chỉ để lại cho Hoàng Anh một lá thư, nói cô nhất định sẽ trở về, hi vọng anh đừng vì khó khăn trước mắt mà từ bỏ. Cô sợ Hoàng Anh biết cô đã chết sẽ rất đau khổ, vì vậy mà Minh Phương thay Thùy Linh đến bên cạnh Hoàng Anh, âm thầm quan tâm và chăm sóc anh. Mỗi lần khi anh tham gia concert cô đều dùng nickyahoo của Thùy Linh nhắn tin cho anh, những lúc anh buồn sẽ nhắn tin cho anh.

Sáu năm qua, người nhắn tin với anh đều là Minh Phương. Trong mắt Hoàng Anh, Thùy Linh chỉ đang ở một nơi nào đó không gặp anh, không tha thứ cho anh vì trước đây anh vì sự nghiệp của mình mà bỏ mặc cô, không quan tâm đến cô. Nhưng thực ra, Thùy Linh đã qua đời rồi.

“Minh Phương.”

Minh Phương nghe tiếng gọi mình liền ngẩng lên nhìn: “Anh Tiến Đạt? Sao anh lại ở đây?” Cô nhìn bó hoa lan trên tay Tiến Đạt rất quen thuộc, giống hệt như những bó hoa trước đây cô thấy trên mộ Linh nhưng lại không biết người đem hoa đến là ai. “Anh quen chị Linh?”

“Ừ, anh biết Linh từ lúc cô ấy còn nhỏ, trước khi dọn đến nhà em.” Tiến Đạt khẽ đáp.

“Vậy sao chưa bao giờ anh nói với em?” Minh Phương thấy khó hiểu liền hỏi. “Những bó hoa lan trên mộ chị ấy là anh mang đến phải không?”

“Ừ, anh biết Linh trong lòng em chiếm một vị trí rất quan trọng, anh không muốn dùng mối quan hệ với cô ấy để làm thân với em.” Anh dịu dàng nhìn cô.

Minh Phương khẽ mỉm cười, cô quả thực sẽ như vậy, tất cả những người liên quan đến Linh sẽ khiến cô cảm thấy yên tâm và thân thuộc hơn, bản thân cô cũng không rõ vì sao lại như vậy.

Chị Linh mất rồi, cô dường như biến thành một người khác, cô vì tiếc nuối của chị trước khi mất mà đến bên Hoàng Anh, chăm sóc anh, vì sự ra đi của chị mà yêu thương mẹ của chị.

Người con trai trước mặt cô, bao nhiêu năm đều âm thầm đến thăm mộ Linh, chưa bao giờ vì mưa nắng mà thay đổi. Có lẽ tình cảm của anh dành cho chị Linh không hề ít, chỉ tiếc rằng trong trái tim Linh, đến khi ra đi cũng không có chút tình cảm dành cho anh.

Anh biết Thùy Linh chưa bao giờ có tình cảm với anh, cô chỉ coi anh như một người anh trai, một người bạn thân thiết. Tình cảm của anh chỉ là do bản thân anh cố chấp, nhiều năm như vậy, nếu anh không thường xuyên đến đây, sợ rằng có lẽ anh đã quên mất nụ cười của cô ra sao.

Tiến Đạt đứng lặng trước mộ Thùy Linh một lúc lâu, rồi quay sang nhìn Minh Phương.

“Thực ra anh đã biết đến em từ rất lâu, trước đây cô ấy cũng thường kể với anh về em, nhưng là một cô gái bướng bỉnh, nghịch ngợm chứ không giống bây giờ.” Anh khẽ cười. “Người cô ấy không yên tâm trước khi ra đi không chỉ có Hoàng Anh mà còn có em nữa.”

Minh Phương cũng cười, cô nhìn tấm ảnh chỉ chị gái: “Thực ra chị không cần lo lắng cho em, nhiều năm qua em đã thay đổi rất nhiều, em biết chăm sóc cho người khác, biết quan tâm đến bố mẹ, ngoan ngoãn nghe lời hơn, không bướng bỉnh như trước đây nữa.”

Tiến Đạt quay sang nhìn Minh Phương, thấy mắt cô đỏ hoe, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Minh Phương, hãy để anh chăm sóc và yêu thương em. Anh biết anh không nên nói chuyện này ở đây, nhưng anh muốn ở trước mặt Linh, cho cô ấy yên tâm, anh nhất định sẽ yêu thương em, không để em phải đau khổ.”

“Em…” Minh Phương khẽ cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nhưng cũng không tìm cách trốn tránh anh.

Hoàng hôn đã buông xuống, trời đất chìm trong bóng tối mờ ảo, chỉ có bóng dáng hai người vẫn đứng lặng một chỗ, mặc gió thổi, mặc thời gian chầm chậm dần trôi.

“Chị Minh Phương, chị có quà này.” Cô nhân viên đi vào cầm trên tay một bó hoa hồng đỏ cùng một hộp quà.

Minh Phương nhận lấy bó hoa, khẽ nói cảm ơn cô gái.

“Thật là ngưỡng mộ chị quá đi, mới sáng ra đã nhận được món quà lớn thế này.

“Em thích thì mang socola đi, chị không thích đồ ngọt.” Trên môi Minh Phương thấp thoáng nụ cười, cô mở tấm thiệp cài trong bó hoa ra xem.

“Anh đợi em ở ‘love story’ bảy giờ tối nay, nhớ em.” Oa, có khi anh ấy sẽ cầu hôn chị cũng không biết chừng, nhà hàng này nổi tiếng nhận tổ chức sự kiện cầu hôn, tỏ tình lãng mạn đấy. Chị nhớ mặc thật đẹp nhé.”

Cô bé đọc to nội dung trong thiệp lên khiến mọi người đều nghe thấy, Minh Phương khẽ chau mày trách móc và đẩy cô bé đi. “Em còn không đi chị đòi lại socola đấy.”

Cô gái cười vui vẻ chạy đi: “Valentine vui vẻ nhé chị, hi hi.”

Minh Phương mỉm cười không đáp lại, trong trái tim cũng len lỏi chút ngọt ngào.

Theo đoàn phim nhiều, cô phụ giúp dựng nhiều cảnh lãng mạn lên phim, bản thân chưa bao giờ thấy có chút gì lãng mạn nhưng khi sự việc xảy ra với bản thân cô, cô không biết nó cũng ngọt ngào và đáng yêu như vậy.

Từ sau lần đi thăm mộ chị gái, Tiến Đạt tỏ tình với cô đến bây giờ, cô không còn chủ động trốn tránh hay cự tuyệt tình cảm của anh nữa. có lẽ cô nên bắt đầu tình cảm và cuộc sống của riêng mình dù có chút muộn màng.

Minh Phương quay lại thấy Hoàng Anh đang nhìn chằm chằm bó hoa trên tay mình, cô chột dạ vội vàng giấu bó hoa đằng sau lưng như bản thân đang làm việc gì có lỗi.

Mấy tuần sau đêm đó xảy ra, cô cố gắng coi như không có chuyện gì, cố gắng dành ít nhất thời gian có thể xuất hiện trước mặt anh, nhưng hình như càng như vậy, mọi thứ càng rắc rối.

Cô cố gắng bắt đầu lại cuộc sống của mình, nhưng trái tim cô cứ rối loạn lên.

“Chị trang điểm cho anh ấy nhé, em đi lấy chút đồ.” Trần Lâm nói rồi đưa hộp phấn cho Minh Phương.

Hoàng Anh ngồi ngoan ngoãn trên ghế cho Minh Phương trang điểm. Gần đây, Minh Phương luôn cố gắng trốn tránh anh, không để cho anh có cơ hội nói chuyện với anh.

Cô làm lơ anh, không cười đùa vui vẻ như trước nữa. Mọi người chỉ nghĩ rằng cô hẹn hò với Tiến Đạt nên không dành nhiều thời gian để ý đến anh như trước, nhưng chỉ hai người hiểu vì sao. Thực ra đôi khi anh cũng không hiểu cô đang nghĩ gì, khi thấy cô không quan tâm đến mình nữa, trong lòng anh lại có chút khó chịu.

Cô ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, nhưng anh chưa bao giờ một lần để ý hay quan tâm đến cô, chưa bao giờ anh quay lại, nhìn vào mắt cô dù chỉ một lần, như bây giờ.

Ở khoảng cách gần như vậy, lần đầu tiên anh phát hiện ra cô trợ lý bé nhỏ của anh lại xinh đẹp đến như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, làn da trắng hồng, đôi mắt trong sáng với hàng lông mi dài và cong, đôi môi hồng hào thỉnh thoảng khẽ mỉm lại. Anh chưa bao giờ nhận ra cô gái bên cạnh anh hấp dẫn đến như vậy.

Khoảng cách hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Hoàng Anh bất giác đưa tay lên vén lọn tóc mái đang xòa trước mặt cô.

“Anh tự trang điểm đi!” Minh Phương nói rồi đặt mạnh cọ trong điểm xuống bàn vang lên tiếng cạch khô khốc rồi vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của người khác.

“Ơ, chị ấy sao vậy?” Trần Lâm nhìn Minh Phương rồi quay lại nhìn Hoàng Anh đang ngồi đần mặt ở bàn trang điểm.

“Hai người họ làm sao vậy nhỉ?” Cậu khẽ nói và nhìn Đức Trung nhưng không thấy anh nói đáp, khuôn mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.

Minh Phương đứng trước gương, thử đi thử lại mấy bộ váy nhưng vẫn cảm thấy không ưng. Quanh đi quanh lại, cuối cùng cô lựa chọn một chiếc váy đơn giản nhất và rời khỏi nhà.

Tiến Đạt đã đợi Minh Phương từ lâu, nhìn thấy Minh Phương đi từ bên ngoài vào, anh mỉm cười dịu dàng: “Hôm nay em thật đẹp.”

“Cảm ơn anh.” Cô khẽ cười ngọt ngào.

“Chúng ta vào thôi.” Tiến Đạt nói rồi đưa cô vào bên trong nhà hàng, đến một khu được trang trí riêng biệt, đơn giản nhưng rất lãng mạn.

Hoàng Anh rời khỏi quán bar trong tình trạng say rượu, anh chệnh choạng bước xuống bãi đỗ xe và lên xe lái một vòng quanh thành phố. Lúc dừng lại mới phát hiện ra mình đã đến khu nhà Minh Phương ở từ bao giờ. Đèn nhà cô không sáng, có lẽ cô vẫn chưa về nhà.

Hôm nay chẳng phải valentine sao, có lẽ cô đang hẹn hò cùng Tiến Đạt.

Nghĩ đến đây trong lòng anh thấy khó chịu, anh không rõ đó là thứ cảm xúc gì nhưng anh thường xuyên nghĩ về cô, nghĩ về đêm hôm đó, anh không hiểu vì sao cô lại có phản ứng khác hoàn toàn với những người khác, thậm chí cô còn có thể vui vẻ hẹn hò với Tiến Đạt.

Đêm đã khuya, Hoàng Anh thấy Minh Phương trở về cùng Tiến Đạt, Tiến Đạt ôm cô tạm biệt rồi mới lên xe rời đi.

Hoàng Anh nhìn Minh Phương đi bộ về hướng mình, cô mặc trên người một bộ váy ôm đơn giản, lộ rõ đường cong cơ thể quyến rũ cùng một đôi giày cao gót, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, nụ cười ngọt ngào trên môi. Hoàng Anh nhìn cô vì Tiến Đạt mà trang điểm đẹp như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng không biết trút giận với ai.

Minh Phương về đến nhà, cô định đóng cửa thì bị chặn lại, cô giật mình khi thấy Hoàng Anh đang đứng trước mặt mình, trên người anh nồng nặc mùi rượu.

“Anh… Sao anh lại ở đây?”

“Anh không được đến đây à?” Hoàng Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt hiện lên vài tia sắc lạnh.

“Tiến Đạt đến đây được vì sao anh không đến được?” Trong lời nói xen lẫn tức giận lại dường như có chút chua xót.

Nhìn Hoàng Anh như vậy, Minh Phương tự nhiên thấy sợ hãi, bình thường anh luôn ôn hòa, vui vẻ chứ không như bây giờ. Trông anh lúc này như con thú bị thương vật lộn với nỗi đau đang giày vò mình.

“Anh say rồi…” Cô khẽ nói.

“Không, anh không hề say, anh đang tức giận, em không nhận ra sao? Em dựa vào cái gì mà đối xử với anh như vậy rồi lại chạy đi hẹn hò với Tiến Đạt?”

Hoàng Anh vừa nói vừa đẩy cô vào trong nhà, cánh cửa đóng rầm một cái khiến Minh Phương giật mình.

Cô sợ hãi lùi về phía sau.

Hoàng Anh đẩy cô sát vào tường, ánh mắt vừa tức giận xen lẫn đau đớn và ghen tuông chòng chọc nhìn cô.

Minh Phương bị ép sát vào tường, cô khẽ cúi mặt xuống, ánh mắt đỏ hoe ngấn chút nước.

Trái tim cô đập loạn lên.

Cô đã cố gắng quên đi, vì sao anh cố tình gợi lại? Khi cô cố gắng bắt đầu cuộc sống của riêng mình vì sao anh lại không để cô yên? Bao năm qua cô chạy theo anh, theo một người trong tim chỉ có hình ảnh của người khác, cô mệt mỏi rồi.

“Em khiến người khác yêu em thì em phải chịu trách nhiệm.” Hoàng Anh nói rồi đặt lên một cô một nụ hôn nồng nhiệt như muốn yêu thương vừa như trừng phạt cô.

Minh Phương cố đẩy anh ra nhưng không được đành yên lặng để anh hôn, đầu óc cô dần dần trở nên mụ mị.

“Anh không cho phép em ở bên người khác, em là của anh!” Giọng Hoàng Anh khàn đục, trầm trầm vang lên, nụ hôn càng trở lên cuồng nhiệt hơn, ánh mắt anh sáng rực nhìn cô đầy đam mê lẫn khát khao.

Khóe môi Minh Phương khẽ cong lên, có chút ngọt ngào lại xen chút đau thương, cô chờ anh, chờ rất nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được anh quay đầu nhìn thấy. Cô vòng tay ôm lấy anh, giọt nước mắt khẽ lăn xuống, cô nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh.

Hoàng Anh được cô đáp lại, trong lòng thoáng chút sung sướng, anh nở nụ cười đắc ý. Sau đó không chần chừ thêm một phút nào đưa tay kéo mạnh khóa áo phía sau lưng cô xuống, để lộ bờ vai gầy, làn da trắng mịn.

Minh Phương ngượng ngùng cúi mặt không dám nhìn anh, hai má đỏ bừng. Dù đây chẳng còn là lần đầu tiên với anh nhưng hôm đó anh say rượu không biết gì, bây giờ anh rất tỉnh táo, còn cô thì trần trụi trước mặt anh.

Sáng sớm hôm sau, Minh Phương tỉnh giấc, cô toan xuống giường thì bị Hoàng Anh ôm chặt lại không buông.

“Vẫn sớm mà.” Anh nhăn nhó rồi kéo cô xuống bên cạnh mình, ôm lấy cô, vùi đầu vào ngực cô như một đứa trẻ.

“Không còn sớm nữa, em còn phải dậy chuẩn bị đồ cho anh nữa.” Minh Phương khẽ chau mày nhưng trên môi nở nụ cười ngọt ngào.

“Anh không biết, mặc kệ.” Hoàng Anh làm bộ nũng nịu, anh biết trong khi anh được nghỉ ngơi thì trợ lý của anh phải thức khuya, dậy sớm chuẩn bị cho sự xuất hiện của anh trước công chúng, nhưng anh chỉ muốn ở bên cô lâu hơn một chút nữa.

“Hôm nay có anh ở đây rồi, em không cần chuẩn bị gì cả.”

Minh Phương khẽ bĩu môi lắc đầu cười, nhưng cô cũng không dậy nữa mà nằm yên bên cạnh anh, vòng tay ôm anh.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, cô với lấy điện thoại mở ra xem. Hoàng Anh thấy tin nhắn của Tiến Đạt gửi cho cô, trong mắt thoáng chút không vui.

“Sau này em không được qua lại với anh ta nữa.” Anh trầm giọng nói.

Minh Phương mỉm cười nhìn Hoàng Anh hổi lâu, lâu đến mức Hoàng Anh thấy không tự nhiên, anh chau mày:

“Đừng có nhìn anh như thế.”

“Anh ghen sao?”

“Không có.” Hoàng Anh lắc đầu.

“Hoàng Anh.” Minh Phương nghiêm túc nhìn anh.

“Ừ?”

“Có ai nói với anh, bộ dạng của anh lúc ghen rất đáng yêu không?” Minh Phương bật cười vui vẻ.

“Ai thèm ghen với anh ta chứ.” Hoàng Anh vẫn không vui. “Tóm lại là anh không cho phép em có bất cứ liên quan gì với anh ta.”

“Ồ, không ghen thì thôi, chuyện tình cảm riêng tư của em liên quan gì tới anh đâu.” Minh Phương cao giọng nói.

Hoàng Anh nghe cô nói vậy, anh sửng sốt nhảy dựng lên. “Em dám?!”

Minh Phương bật cười ha ha, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

“Em còn dám trêu anh à.” Hoàng Anh tức giận đè cô xuống giường, một tay ôm sau lưng cô: “Anh ghen thì sao nào? Em đã là của anh rồi, còn muốn đi quyến rũ người khác nữa sao?”

Minh Phương mỉm cười vòng tay ôm qua eo anh, Hoàng Anh nhìn cô đắm đuối đầy ham muốn và khẽ hôn lên môi cô. Minh Phương nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của anh.

Thực ra hôm qua cô đã từ chối Tiến Đạt, chỉ là cô muốn trêu anh một chút mà thôi. Cô không yêu Tiến Đạt, miễn cưỡng chấp nhận tình cảm của anh sẽ chỉ khiến cả hai đau khổ, cô không thể dùng người khác làm bình phong để lừa dối tình cảm trong lòng mình, như vậy không công bằng với Tiến Đạt.

“Em xem màu sắc như này ổn chưa?” Tiến Đạt đưa cho Minh Phương tập ảnh vừa rửa xong.

“Thế này đẹp lắm rồi ạ.” Minh Phương xem một lượt rồi đưa lại cho anh. “Cảm ơn anh, thực ra… anh không cần thiết tự mình đến đây, công việc của anh cũng không rảnh rỗi gì.” Cô khẽ nói. Từ sau hôm cô từ chối lời cầu hôn của Tiến Đạt, anh không gọi điện cho cô nhiều, nhưng vẫn giữ liên lạc đều và quan tâm cô, thỉnh thoảng còn cố ý đến gặp cô với lý do công việc như này, chỉ để xem cô có ổn không, anh càng quan tâm, cô lại càng thấy áy náy.

“Anh chỉ muốn biết em có ổn không thôi.”

“Cảm ơn anh.” Minh Phương gượng cười. Ngoài bận rộn chuẩn bị cho album và fanmeeting cho Hoàng Anh thì mọi thứ đều rất ổn.

“Chị Minh Phương, quần áo của anh Hoàng Anh được gửi đến rồi, chị ra kiểm tra giúp em nhé.”

“Ừ chị biết rồi.” Minh Phương quay lại nhìn Tiến Đạt: “Em bận chút việc, gặp lại anh sau nhé.” Cô vẫy tay tạm biệt anh rồi đi ra ngoài.

Minh Phương vào phòng hóa trang thấy Hoàng Anh đang ngồi trong phòng, vẻ mặt không vui, cô đưa quần áo cho anh: “Anh thử đồ xem vừa chưa, không để em đem đi sửa.”

Thấy Hoàng Anh không phản ứng gì, cô liền hiểu ra. “Anh trẻ con vừa thôi, mau đi thay đồ đi, em còn nhiều việc lắm.” Cô vừa nói vừa đẩy anh vào phòng thay đồ.

“Fanmeeting ngày mai anh mặc bộ này nhé.” Cô đưa một bộ quần áo khác đặt lên kệ tủ cho anh.

Hoàng Anh thay đồ xong liền nói vọng ra ngoài: “Em vào cài giúp anh cái khuy phía sau.”

Minh Phương ậm ừ đi vào bên trong, nhìn thấy Hoàng Anh chưa mặc áo xong liền chau mày.

Hoàng Anh khẽ cười: “Có phải hơi rộng không?” Sau đó kéo cô lại gần mình.

Ở góc này, Minh Phương nhìn thấy toàn bộ cơ ngực săn chắc của anh, mặt cô đỏ ửng lên, khẽ đẩy anh ra. “Anh đừng làm loạn, người khác nhìn thấy không hay đâu.”

“Sợ gì chứ, anh cũng đang định công khai chuyện của chúng ta đây.” Anh dịu dàng nói.

Minh Phương nhìn vào ánh mắt trong sáng, kiên định của anh, biết anh không hề nói đùa trong lòng cũng rất cảm động.

“Không được.” Cô đẩy anh ra và lùi lại.

“Anh thay đồ ra đi để em sửa.” Cô nói rồi dứt khoát rời khỏi phòng thay đồ, nụ cười còn thấp thoáng trên môi. Chỉ cần anh có suy nghĩ như vậy cô đã mãn nguyện rồi, nhưng cô không muốn vì bản thân mình mà ảnh hưởng đến sự nghiệp không dễ dàng mới ổn định của anh hôm nay. Hai người cứ như bây giờ cũng tốt.

Hoàng Anh rảnh rỗi không việc gì làm, anh ngồi nhìn Minh Phương sửa quần áo cho anh. Bộ đồ sau khi được cô sửa không hề xuất hiện sự khác biệt so với lúc trước: “Không ngờ em cũng có tài này cơ đấy, đi làm nhà thiết kế có khi nổi tiếng rồi đấy chứ.”

Minh Phương khẽ lặng người trong phút chốc rồi bĩu môi nhìn anh: “Em không có máu nghệ thuật như anh, không phù hợp làm người nổi tiếng đâu.”

Hoàng Anh biết cô lại bắt đầu mỉa mai mình, anh khẽ chau mặt: “Em không mỉa mai anh một ngày thì chết à? Có ai suốt ngày mỉa mai người yêu mình thế không?”

Minh Phương nghe anh nói liền đưa tay bịt miệng anh lại khẽ lắc đầu, sau đó nhìn ra bên ngoài không thấy ai mới yên tâm. Đúng là thói quen khó đổi, bao năm nay cô và anh luôn đối với nhau như vậy, cũng không biết từ khi nào thành người quan trọng của nhau.

“Anh thử lần nữa xem.” Minh Phương cắn đứt sợi chỉ cuối cùng rồi đưa áo cho Hoàng Anh.

Hoàng Anh cởi đồ ra rồi thử trước mặt Minh Phương, anh nhìn mình trước gương tỏ vẻ hài lòng: “Đường may của em tốt đấy, để anh bảo công ty trả thêm cho em một phần lương nữa nhé. Em không thấy thiệt, anh cũng thấy thiệt thòi thay em.”

“Anh có thôi đi không.” Minh Phương khẽ đá anh một cái.

“Ui da, đau anh. Em đền được tiền bảo hiểm không thế, hết hành hung nghệ sỹ lại chuyển sang hành hung chồng.” Hoàng Anh không chịu buông tha cho cô.

“Anh còn nói nữa thì đừng trách em mạnh tay.” Cô khẽ lườm anh sau đó tiện tay thắt mạnh cà vạt trên cổ anh.

“Á, đùa thôi mà, đừng làm thật thế chứ.” Hoàng Anh nói rồi ôm chặt cô.

“Buông em ra.” Minh Phương cố đẩy anh ra.

“Ngoan thì anh buông.”

“Em ngoan mà.” Cô dịu giọng nói.

“Nói em yêu anh đi thì anh buông.”

“Lưu manh!” Minh Phương mắng anh, đẩy anh ra nhưng bị anh giữ chặt hơn, cô lo lắng nhìn ra bên ngoài sợ có người sẽ đến.

“Không nói anh không buông đâu, em sợ chứ anh không sợ.” Hoàng Anh đắc ý cười.

“Em yêu anh.” Minh Phương khẽ nói.

“Gì á? Anh không nghe rõ.”

Minh Phương nhìn thái độ đắc ý của Hoàng Anh vừa tức nhưng lại không biết phải làm sao liền tiến sát anh hơn khẽ nói: “Hoàng Anh, em yêu anh.” Nói xong, cô bỗng thấy trái tim mình đập loạn.

Hoàng Anh đắm đuối nhìn Minh Phương lúc lâu rồi buông cô ra: “Tha cho em đấy.” Hoàng Anh quay đi, anh khẽ thở dài chỉnh lại áo của mình, rõ ràng anh đang cố tình trêu cô vậy mà ngược lại bị cô làm cho xao xuyến.

“Em uống gì để anh mua?” Hoàng Anh khẽ lên tiếng, giọng nói vẫn còn chút rối loạn.

“Ừm… Matcha trà xanh ít ngọt.”

Hoàng Anh rời khỏi Minh Phương mới quay lại nhìn hướng anh đi. Không biết từ lúc nào, từ cô chăm sóc anh đã chuyển thành anh chăm sóc cô, anh luôn âm thầm giúp cô việc nọ việc kia hoặc chuẩn bị đủ mọi thứ để cô không phải vất vả.