Nợ Em Một Đời Bình Yên

Chương 5




Mới đầu mùa đông mà trời đã rất lạnh, Minh Phương ngồi co ro trên giường, cô khẽ rùng mình một cái, một tay kéo thêm chăn cuốn vào người.

Chuông báo tin nhắn vang lên, cô cầm lên đọc, mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn vào dòng chữ trong điện thoại:

“Em chuẩn bị đồ đi, mai chúng ta lên Sa Pa.”

Hoàng Anh này lại nghĩ ra trò gì nữa, công việc ở đây còn chưa xong đã lên Sa Pa là sao? Minh Phương không trả lời Hoàng Anh luôn mà gọi điện cho Đức Trung.

Sau khi nhận được thông báo chuẩn bị lên đường đi Sa Pa, cô buông điện thoại xuống, nhìn ra ngoài trời gió vẫn đang thổi vào cửa sổ rít lên từng cơn. Bây giờ ở trên Sa Pa chắc lạnh lắm.

Sáng hôm sau Minh Phương đến nhà Hoàng Anh đã thấy một xe tải trở đồ ở dưới, Hoàng Anh và Đức Trung đang chỉ đạo mấy người khuôn đồ lên xe, tay cũng xách túi nọ túi kia, cô lập tức hiểu ra mục đích của việc Hoàng Anh đột ngột quyết định lên Sa Pa. Hoàng Anh đặt mua những đồ này từ bao giờ mà cô không hề hay biết?

“Không cần gọi nhiếp ảnh hay ai, chỉ có bốn người chúng ta thôi ạ?” Trần Lâm ở phía sau xe lên tiếng hỏi.

“Không cần, anh mang máy ảnh của mình đi rồi, cậu thích thì anh chụp cho cậu.” Hoàng Anh hững hờ đáp.

“Ha ha…” Trần Lâm cười, lên trên đấy rồi lại có chuyện Hoàng Anh chụp ảnh cho cậu sao? Có lần nào người cầm máy không phải là Trần Lâm đâu chứ.

Đồ đạc sắp xếp xong xuôi cũng đã gần trưa, mọi người liên lên xe khởi hành đi Sa Pa, phía trước một chiếc xe tải, phía sau một chiếc xe bảy chỗ nối đuôi nhau trên đường.

Những lần âm thầm đi làm từ thiện như này đối với cô cũng không còn bất ngờ, bởi đây vốn là thói quen của Hoàng Anh, trừ những lần làm theo yêu cầu của công ty công khai ra, thì tất cả những việc từ thiện của anh đều là bí mật, hoặc ít người biết.

Cả đoạn đường lên Sa Pa đầy mưa gió, có đoạn xe phải dường lại nghỉ ngơi, mọi người trong xe ai nấy đều mệt mỏi, uể oải. Chỉ có Hoàng Anh từ đầu đến cuối vẫn vui vẻ cười đùa trêu trọc mọi người không yên, anh vốn xuất thân từ vùng núi cao nên từ nhỏ đã quen thuộc với đường đèo, đoạn đường dài như vậy đối với anh cũng chẳng có gì.

Hai xe đến Sa Pa thì trời cũng tối muộn, Đức Trung đã liên hệ với khách sạn đặt phòng trước nên mọi người trực tiếp vào khách sạn nghỉ ngơi, đợi sáng sớm hôm sau sẽ vào bản.

Minh Phương vừa bước xuống xe đã cảm nhận được gió thổi vào mặt lạnh buốt, cô khẽ run lên, xoa xoa hai bàn tay vào nhau.

“Chà, trên này lạnh thật.” Hoàng Anh kêu lạnh những vẻ mặt lại rất thích thú nhìn tuyết đóng băng từng mảng trên mái nhà, trên các cành cây được ánh đèn chiếu vào lung linh.

“Anh khoác áo cẩn thận vào không cảm lạnh bây giờ. Hôm sau về Hà nội còn nhiều việc nữa.” Minh Phương nói, cô kéo cổ áo khoác trên người Hoàng Anh lên cao một chút.

“Không sao mà.” Hoàng Anh khẽ cười sau đó rúm ró chạy vào bên trong sảnh khách sạn, quả thực cũng lạnh thật. Ở Hà Nội có lạnh cũng không thấm vào đâu so với trên núi, ở trong nhà luôn có điều hòa sưởi ấm, ra ngoài đường thì có trợ lý lo lắng nên nhiêu năm anh không biết đến cái lạnh trên vùng núi là như nào nữa.

Sáng sớm hôm sau, mọi người khởi hành đến trường tiểu học. Ngôi trường này nằm sâu trong bản, cả đoạn đường dài toàn đất đỏ, lại thêm trận mưa hôm trước mà trở nên lầy lội khó đi. Trường học có một dãy nhà gạch cũ, còn mấy dãy nhà xung quanh đều lợp lá, học sinh không nhiều nhưng đều có mặt đầy đủ.

Thấy xe ô tô trở nhiều đồ đến bọn trẻ thi nhau hò reo vỗ tay, nở những nụ cười ngây thơ thuần khiết giữa tiết trời giá lạnh.

Minh Phương nhìn bọn trẻ, trong lòng tự nhiên trở lên ấm áp mà quên đi cái lạnh ngoài trời.

Hoàng Anh lăng xăng chạy đi khuôn đồ, phân phát cho từng học sinh, sau đó lại cùng bọn trẻ đùa nghịch, tiếng cười vui vẻ vang khắp sân trường.

Công việc xong hết cũng đến chiều tối. Hoàng Anh ngồi ở vỉa hè của một lớp học, ngắm nhìn bọn trẻ đang chơi đùa trong sân dường như lại nhớ đến bản thân mình lúc bé.

“Anh uống nước không?” Minh Phương ngồi xuống bên cạnh Hoàng Anh, đưa cho anh chai nước ấm.

Hoàng Anh cầm lấy chai nước đưa lên miệng uống một ngụm lớn.

“Trời lạnh thế này mà anh đùa nghịch đến ướt đẫm mồ hôi, thật không thể hiểu nổi anh có đúng là người lớn không nữa, gần ba mươi tuổi rồi chứ ít gì.” Minh Phương khẽ chau mày và đưa cho anh tờ khăn giấy.

Hoàng Anh mỉm cười: “ Lúc còn nhỏ anh nghịch ngợm lắm. Bố mẹ anh thường xuyên đi làm xa, nhà lại nghèo, không có tiền mua quần áo ấm, toàn mặc áo cũ, vá chằng chịt, nếu không hoạt động liên tục thì chết lạnh mất.”

Minh Phương yên lặng nhìn Hoàng Anh kể lại những chuyện trước đây rồi nhìn sang những đứa trẻ chơi đùa ở sân trường, Hoàng Anh ngày xưa có lẽ cũng như những đứa trẻ ngoài kia, từ nhỏ anh sống cùng ông bà nội, không được nhận tình cảm từ bố mẹ, cô không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của anh khi đó như thế nào, bởi cô trưởng thành trong sự chiều chuộng đủ đầy của bố mẹ, đã bao giờ không đủ ăn, không đủ ấm đâu.

Buổi tối đợt gió mới tràn về, thời tiết trở lạnh đột ngột, chỉ sau một đêm cả một vùng núi bị đóng băng trắng xóa bởi tuyết dày, đoạn đường xuống núi trơn trượt ô tô không đi nổi, nhóm Hoàng Anh đành ở lại thêm mấy hôm đợi tuyết tan bớt.

Đức Trung từ sáng sớm đã bày ra bộ mặt khổ sở gọi điện khắp nơi thông báo tạm hoãn công việc của Hoàng Anh lại.

“Đừng lúc nào cũng cau có thế chứ, hôm nào về Hà Nội rồi thu âm bù cũng được mà, quay MV cũng nhanh thôi. Tuyết đẹp như thế này mà không thấy hứng thú gì à? Lần sau không có cơ hội lên vào dịp này nữa đâu.” Hoàng Anh vừa nói vừa nắm một nắm tuyết ném vào người Đức Trung.

Đức Trung quay lại bất lực nhìn Hoàng Anh, bàn tay đã đỏ ửng vì lạnh nhưng vẫn cứ nghịch ngợm, dường như không bận tâm gì về công việc ở Hà Nội. Chơi vài hôm trên này, rồi người vất vả làm việc bù là cậu ta chứ không phải anh, vậy mà cậu ta vẫn có thể vui vẻ đến như vậy.

“Cậu dám ném tôi hả?” Đức Trung cũng nắm một nắm tuyết hướng Hoàng Anh mà ném. Anh không thể phủ nhận việc Hoàng Anh luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi ở bên cạnh cậu ấy. Thôi thì cứ chơi vài hôm đi vậy.

Bên ngoài tuyết lạnh thấu xương nhưng Hoàng Anh, Đức Trung, Minh Phương và Trần Lâm vẫn vui vẻ đùa nghịch, nắm tuyết ném lẫn nhau như những đứa trẻ xung quanh đấy, tiếng cười rộn vang khắp nơi.

Chiều tối, Minh Phương một mình rời khỏi khách sạn đi dạo loanh quanh. Cô úp hai bàn tay của mình vào nhau xoa cho nóng lên, càng trở về chiều thời tiết càng lạnh hơn, sương bắt đầu xuống mờ mờ ảo ảo cả một vùng, phiá xa còn chút ánh hồng của mặt trời yếu ớt.

“Sao em lại ở đây?”

Minh Phương nghe giọng nói từ phía sau mình liền quay lại nhìn, thấy Tiến Đạt ở đây cô cũng khá bất ngờ: “Sao anh cũng ở đây?”

“Anh lên đây chụp ảnh cho Quỳnh Mai.” Tiến Đạt đáp.

“À, ra vậy.”

“Còn em? Trời lạnh như này, không phải em lên đây ngắm tuyết chứ?”

Nghe Tiến Đạt nói vậy cô khẽ bật cười: “Em làm sao có thời gian rảnh như vậy được chứ ạ. Em theo Hoàng Anh lên trên này làm từ thiện, định hôm nay về nhưng thời tiết tự nhiên thay đổi nên không về được.”

Tiến Đạt và Minh Phương mỉm cười nhìn đối phương, vừa nói chuyện vừa ngắm hoàng hôn đang buông xuống trên Sa Pa. Trên đường đi, thỉnh thoảng Tiến Đạt lại lôi máy ảnh ra chụp, Minh Phương nhìn Tiến Đạt lúc chụp ảnh quả thực đầy mê lực, chẳng trách nhiều người thích anh đến như vậy.

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về chứ? Em ở khách sạn nào?”

Minh Phương lơ đãng nhìn xung quanh chẳng may vấp phải hòn đá được bọc kín bởi tuyết nên cô không nhìn ra.

“Ui da.” Minh Phương kêu lên một tiếng rồi cả người ngã chúi xuống đất.

Tiến Đạt vội chạy đến đỡ cô lên: “Em không sao chứ?”

“Không sao.” Minh Phương nhăn nhó xoa rồi định đứng dậy bước đi nhưng vẫn cảm thấy hơi đau nhức không đi nổi.

Tiến Đạt liền ngồi xuống trước mặt cô nói: “Em lên anh cõng.”

“Dạ, không cần đâu ạ. Em tự đi được rồi.” Minh Phương gượng cười đáp lại.

“Chúng ta đã đi khá xa rồi, xung quanh đây ít xe qua lại, anh cõng em ra ngoài đường chính rồi bắt xe về khách sạn. Chân em thế này mà cố đi, mai càng đau thêm thì làm sao, nghe lời anh, mau lên đi.”

Minh Phương nghe giọng điệu dứt khoát của Tiến Đạt dường như anh đã quyết định như vậy không cho phép từ chối, cô đành nghe theo lời anh để anh cõng đi ra đường lớn.

“Em ở khách sạn nào?” Tiến Đạt vừa cõng cô đi vừa hỏi.

“Ở Cha Pa Garden ạ.” Cô khẽ đáp.

“Trùng hợp vậy, anh cũng đang ở đó.” Tiến Đạt mỉm cười thích thú sau đó bắt một chiếc xe trở về khách sạn.

Tiến Đạt và Minh Phương về đến khách sạn, anh đưa cô lên phòng rồi đỡ cô ngồi trên ghế, cẩn thận dán cao vào chân cô, sau đó dịu dàng nói:

“Em nghỉ ngơi, ít đi lại thôi nhé, mai sẽ khỏi.”

“Em cảm ơn, làm phiền anh thế này…” Minh Phương ngượng ngùng nói.

“Không có gì, em đừng khách sáo với anh như vậy.” Anh mỉm cười, thực ra trong lòng anh còn mong có thể chăm sóc cô nhiều hơn nữa.

Hoàng Anh đi qua phòng Minh Phương thấy Tiến Đạt từ phòng Minh Phương đi ra, anh chỉ khẽ mỉm cười chào sau đó gõ cửa gọi Minh Phương.

“Anh mua ít đồ ăn văt, em ăn không?” Hoàng Anh nói.

Minh Phương nhận lấy túi đồ trên tay Hoàng Anh, chân khập khiễng đi vào bên trong.

“Khung cảnh đầy tuyết trắng trên này có vẻ lãng mạn cho hẹn hò đấy nhỉ?”

Minh Phương nghe Hoàng Anh nói, nhất thời cô chưa hiểu ra, ánh mắt ngây ngô nhìn Hoàng Anh. Hoàng Anh khẽ cười, giơ tay chỉ trỏ về phía cửa, Minh Phương thấy vậy khẽ cười: “Anh ấy lên đây chụp anh cho Quỳnh Mai, lúc nãy em ra ngoài vô tình gặp anh ấy đang đi chụp ngoại cảnh, hẹn hò gì chứ.”

Hoàng Anh khẽ nhún vai rồi cúi xuống nhìn miếng cao dán ở chân cô hỏi: “Chân em sao thế?”

“Lúc nãy đi không cẩn thận bị trẹo chân. Anh Trung và Lâm đâu rồi, không đi cùng anh à?”

“Anh không biết, anh đi một mình mà.” Hoàng Anh đáp và đỡ cô đi vào bên trong: “Em thật chẳng ra làm sao, đi đứng mà mắt cứ dán lên trời. Có đau lắm không?” Anh khẽ chau mày hỏi.

“Không sao, chỉ hơi đau thôi, mai sẽ khỏi.” Minh Phương khẽ đáp, lúc này Tiến Đạt đã giúp cô xử lí qua, bây giờ cũng không còn khó chịu nữa.

“Em với Tiến Đạt…” Hoàng Anh tự nhiên buột miệng hỏi, xong lại cảm thấy chuyện chẳng liên quan đến mình nên buông lửng câu giữa chừng.

“Anh thấy anh ấy thế nào, không tốt ạ?” Minh Phương ngẩng lên nhìn Hoàng Anh.

“Tốt, tốt chứ.” Hoàng Anh đáp, trong ngành này có ai không biết Tiến Đạt là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng và có tài đâu. “Chân em bị đau thế này ra ngoài ăn cũng không tiện, anh đi gọi hai người kia về rồi ăn luôn ở khách sạn nhé.”

Nhìn Hoàng Anh rời khỏi, Minh Phương khẽ thở dài một cái, trên môi nở một nụ cười gượng gạo.

Sau đợt đi Sa Pa về, Hoàng Anh bắt đầu tập trung vào việc thu âm, quay MV cho album mới, bận từ sáng đến khuya mới xong.

Lúc công việc tạm bớt đi, đợt rét kết thúc thì cũng sắp đến tết âm lịch. Đường phố Hà Nội được trang trí rất nhiều đèn và hoa, ở các cửa hàng lớn bắt đầu bật bài hát chúc mừng năm mới, không khí tết tràn ngập khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

“Lại sắp đến tết nữa rồi.” Minh Phương lẩm bẩm trong miệng, hình như từ lâu lắm rồi cô không qua một cái tết thực sự, mọi năm đều bận rộn đến chiều ba mươi, nghỉ ngơi một hai hôm lại lao vào công việc, năm nay chắc cũng vẫn như vậy. Hoàng Anh năm nay tham gia gala gặp nhau cuối năm, mùng một tết tham gia xuân đoàn viên, có khi cô còn không được về nhà ăn tết ấy chứ, nhưng cũng may là không phải ở trong đoàn phim.

Minh Phương vừa nghĩ vẩn vơ, vừa lái xe rẽ vào siêu thị mua ít đồ về nhà, tủ lạnh của cô đã trống rỗng nửa tháng nay rồi. Từ đợt lên Sa Pa về cô không ngày nào có mặt ở nhà trước mười giờ đêm, sáng sớm lại rời khỏi nhà theo Hoàng Anh đi quay MV.

Minh Phương dạo một vòng quanh siêu thị, không đến ba mươi phút, xe trở đồ của cô đã chất gần đầy.

“Minh Phương?”

Nghe tiếng gọi mình, Minh Phương liền quay lại nhìn thấy Tiến Đạt đang đứng đằng sau mình.

“Anh cũng đi siêu thị ạ?” Minh Phương khẽ mỉm cười nhìn anh.

“Ừ, em ở một mình mà mua nhiều đồ vậy?” Tiến Đạt khẽ cười lại rồi nhìn xuống xe đẩy của cô.

Minh Phương nhìn xuống xe đẩy của mình, đúng là nhiều đồ thật, không biết từ khi nào cô đã hình thành thói quen đi siêu thị là sẽ nhặt rất nhiều đồ, mà chủ yếu là đồ Hoàng Anh thích.

“Chỗ đồ này cũng không phải mua cho mình em.” Cô khẽ đáp. “Thỉnh thoảng em cũng đi mua đồ giúp Hoàng Anh nữa.”

Tiến Đạt khẽ nhíu mày lại một cái rồi lại cười: “Sắp nghỉ tết rồi, em có dự định gì chưa?”

“Còn dự định gì được chứ ạ, năm nay Hoàng Anh tham gia tiết mục chào năm mới, chắc là đón năm mới ở đài truyền hình hoặc là cùng mọi người đi ăn thôi ạ.” Cô khẽ đáp.

“Không có dự định gì thì hay là em về nhà anh chơi? Tết năm nay mẹ anh về nước.”

Tiến Đạt nói xong nhưng một lúc vẫn không thấy Minh Phương có phản ứng gì, chỉ thấy cô im lặng cầm chiếc hộp trà trên tay.

“Anh cũng uống trà này phải không? Có thể thay cà phê đấy nhỉ?” Minh Phương khẽ mỉm cười, giơ hộp lên trước mặt Tiến Đạt.

“Ừ. Nếu em thấy mệt mỏi uống loại này cho tỉnh táo cũng được. Anh uống trà này quen, nên dần dần cũng không cần cà phê nữa.”

“Ồ, mua trà này về cho anh ấy bớt nghiện cà phê đi.” Minh Phương nói rồi vui vẻ lấy thêm mấy hộp trà nữa vào xe. “Anh có lấy không?”

“Hả?” Tiến Đạt yên lặng nhìn Minh Phương một lát rồi nghiêm túc hỏi: “Từ nãy đến giờ em có nghe anh nói gì không?”

“Dạ?” Minh Phương lơ đễnh ngẩng lên nhìn Tiến Đạt.

Trong phút chốc, Tiến Đạt bị bộ mặt ngây thơ của Minh Phương đánh bại, anh cũng không biết phải nói gì hơn nữa chỉ đành mỉm cười: “Sau khi pha em cho ít mật ong và lát chanh vào sẽ ngon hơn đấy, nhớ đừng pha nước sôi quá.”

“Vâng.”

Tiến Đạt nhìn Minh Phương đang vui vẻ nhìn mình, nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác xa vời, không chân thực, cũng như cô ấy, nếu như anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì đã không để cô ấy rời xa anh. 

“Tối nay em rảnh không? Hay chúng ta đi ăn tối rồi về?”

“Dạ.” Minh Phương khẽ cười rồi cùng Tiến Đạt rời khỏi siêu thị.

“Em muốn ăn gì?” Tiến Đạt vừa lái xe vừa quay sang nhìn Minh Phương. “Anh biết có một nhà hàng Ý mới khai trương, đồ ăn cũng rất ngon, em có thích đồ ăn Ý không?”

“Nhà hàng Ý ạ?” Minh Phương khẽ ngập ngừng một lát rồi gật đầu: “Cũng được ạ.”

“Ừ, để anh gọi người ta đặt bàn.”

Tiến Đạt nói rồi mở điện thoại lên gọi đi. Minh Phương ngồi trong xe một lúc, nhìn bên ngoài đường xe ùn ùn di chuyển, trong phút chốc không thể đến nơi ngay được, trong xe lại bật nhạc không lời như muốn ru cô vào giấc ngủ, Tiến Đạt thì tập trung lái xe, đôi lúc nghe điện thoại, cô thấy hơi nhàm chán liền lấy điện thoại ra chơi.

“Chân em đã khỏi hẳn chưa?”

“Dạ? À, chân em khỏi rồi.” Cô đáp lại, tay bất giác định sờ vào chân đau của mình, đúng là cao dán anh đưa có tác dụng, chứ không nửa tháng nay cô đã khổ sở với đôi chân đau này rồi.

“Vậy là tốt rồi, em phải di chuyển nhiều, chân thường xuyên nhức mỏi, hôm nào anh lấy cho kem bôi, vừa có tác dụng giảm nhức mỏi lại dưỡng da.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Minh Phương và Tiến Đạt đang đi bộ vào nhà hàng thì chuông điện thoại của Minh Phương vang lên. Minh Phương ngẩng lên nhìn Tiến Đạt cười rồi mở máy lên nghe.

“A...”

Minh Phương chưa kịp lên tiếng đầu máy bên kia đã vang lên cắt ngang lời cô: “Minh Phương, em đang ở đâu thế?”

“Em đang đi cùng bạn, có việc gì không?” Cô đáp.

“Em qua nhà anh đi, anh có chút việc nhờ, hôm nay cô Hồng bận về quê mất rồi.”

Minh Phương vừa nghe giọng Hoàng Anh liền hiểu Hoàng Anh muốn gì, cô khẽ chau mày: “Anh gọi tạm đồ ăn ngoài một hôm cũng được mà.”

“Không được, chuyện quan trọng lắm, anh chờ em đấy, đến mau đi!” Hoàng Anh nói rồi lập tức dập máy, không để cho Minh Phương nói thêm câu nào.

Minh Phương khẽ thở dài, tên này bình thường được chiều quen rồi mà. Cô quay sang nhìn Tiến Đạt đứng bên cạnh gượng cười: “Em xin lỗi, em phải đến chỗ Hoàng Anh một lát.”

Tiến Đạt nghe vậy, anh không nói gì chỉ mỉm cười: “Để anh đưa em đến đó, em mang nhiều đồ như vậy cũng không tiện.” Anh nói rồi rời khỏi nhà hàng đi lấy xe.

“Thật ngại quá, lần sau em nhất định sẽ mời anh đi ăn cơm.” Minh Phương khẽ mỉm cười nhận túi đồ trên tay Tiến Đạt.

“Có cần anh đưa lên không?”

“Dạ không cần, em tự xách được. Tạm biệt anh.”

Tiến Đạt đứng yên trước cổng tòa nhà chung cư nhìn Minh Phương vào thang máy mới quay lại ô tô rời đi.

Minh Phương đứng trước cửa nhà Hoàng Anh bấm chuông một lúc không thấy ai ra mở cửa, cô khẽ chẹp một tiếng rồi đặt túi đồ xuống đất, lấy chìa khóa ra tự mở.

Minh Phương mở cửa vào nhà nhưng thấy bên trong tối đen, không chút ánh sáng.

“Ơ, đi đâu rồi? Anh Hoàng Anh…?” Minh Phương nhìn quanh, định đưa tay bật đèn lên thì nghe thấy tiếng bụp một cái, ánh sáng được bật lên, pháo giấy bay khắp nơi, Hoàng Anh, Trần Lâm, Đức Trung và Hải Yến cầm bánh ga tô và quà đi từ trong bếp ra.

“Happybirthday to you…” Mọi người đồng thanh hát.

“Thế nào, chuyện quan trọng phải không?” Hoàng Anh lên tiếng hỏi, tay không quên quyệt một miếng kem lên mặt Minh Phương.

Minh Phương nãy giờ vẫn đứng lặng một chỗ, mắt đỏ hoe từ bao giờ, mấy năm rồi cô không tổ chức sinh nhật, cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình: “Cảm ơn mọi người.”

“Em đúng là đồ đầu đất, sinh nhật người khác thì nhớ nhưng sinh nhật của mình thì quên. Nào, lại đây, hôm nay cho em hẳn ba điều ước.” Hoàng Anh nói rồi cắm thêm hai cây nến nữa lên bánh ga tô.

“Ấu trĩ.” Minh Phương nửa cười nửa khóc mắng Hoàng Anh.

Hoàng Anh nghe cô mắng nhưng cũng không thèm để ý mà nhắc: “Mau ước đi, nến cháy hết bây giờ.”

Minh Phương nhìn mọi người một lượt rồi cúi khẽ cúi mặt xuống chắp tay lại ước. Cô hi vọng những người cô yêu thương luôn bình an vui vẻ, cô còn hi vọng… Minh Phương thổi nến rồi bất giác ngẩng lên, nhìn thấy Hoàng Anh đang cười.

Hải Yến quay sang nhìn cô cười, cô cũng cười lại: “Cảm ơn cậu nhé.”

“Hôm nay rất cảm ơn mọi người đã tổ chức cho em một buổi tiệc sinh nhật bất ngờ như thế này, em xin cạn trước nhé.” Minh Phương nói rồi cầm ly rượu vang trên tay Hải Yến lên uống.

“Hôm nay mọi người ai không say không được về nhé.” Hoàng Anh cao hứng nói, sau đó cũng nâng ly lên uống cạn.

“Cậu là người say đầu tiên đấy, uống vừa thôi mai còn phải làm việc đấy.” Đức Trung khẽ lườm Hoàng Anh.

“Cậu chỉ giỏi làm người khác mất hứng thôi à.” Hoàng Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng quả thực khuôn mặt Hoàng Anh đã bắt đầu hồng lên.

“Đúng đấy ạ, anh uống ít thôi không say.” Hải Yến khẽ lên tiếng, khuôn mặt Hải Yến cũng hồng lên nhưng không phải vì rượu mà là lần đầu tiên được tiếp xúc với Hoàng Anh ở khoảng cách gần như vậy.

Minh Phương nhìn Hải Yến, trong lòng có chút thú vị, Hải Yến bình thường đanh đá như sư tử, vậy mà trước mặt Hoàng Anh lại ngượng ngùng, e thẹn, giống như một cô gái nhỏ đáng yêu.

“Lại đây ngồi cùng tớ.” Minh Phương nói nhỏ với Hải Yến rồi kéo cô sang phía mình ngồi, đối diện Hoàng Anh. Cả buổi Hải Yến chỉ âm thầm quan sát Hoàng Anh khiến anh có chút ngại ngùng nhưng lại không dám tỏ ý kiến chỉ biết liếc sang nhìn Minh Phương với anh mắt ai oán. Minh Phương và Đức Trung thấy Hoàng Anh như vậy lại cảm thấy rất vui vẻ.

Đến giữa bữa tiệc, ai cũng đã uống rượu ngà ngà say, bắt đầu cười đùa nhiều hơn, Hoàng Anh cũng quên luôn bên cạnh mình còn có fan, anh bắt đầu nói nhiều, nghịch ngợm, hát hò ầm ĩ. Chỉ có Đức Trung từ đầu đến cuối vẫn giữ phong thái ngày thường của mình.

“Nhìn cậu ấy như vậy có phải em bất ngờ lắm không?” Đức Trung quay sang hỏi Hải Yến.

“Không ạ, Minh Phương ở nhà cũng hay nói xấu anh Hoàng Anh lắm.” Hải Yến khẽ đáp.

“Vậy à.” Đức Trung khẽ cười. “Không hiểu các em thích cậu ta ở điểm nào.”

“Vì anh ấy chính là anh ấy, anh ấy đối xử với mọi người rất tốt, anh ấy…” Hải Yến nhìn Hoàng Anh rồi nói một hồi không ngừng, khi ngoảnh lại nhìn Đức Trung, thấy anh đang nhìn mình, trong lòng cô tự dưng thấy bối rối, Hải Yến vội vàng quay đi, cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi nói với quản lí của Hoàng Anh về Hoàng Anh nhiều như vậy.

Đức Trung nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Hải Yến, anh chỉ khẽ cười.

“Ê, có muốn hát một bài cùng Hoàng Anh không?” Minh Phương tiến lại phía Hải Yến và đưa mic cho cô nàng sau đó ngồi xuống bên cạnh Đức Trung. “Anh đừng để ý cô ấy, cô ấy chính là kiểu fan cuồng điển hình của Hoàng Anh đấy, có thể nhắc đến Hoàng Anh cả ngày không ngừng.”

“Ồ. Thế em chắc em rất đau đầu với cô ấy nhỉ?” Khóe môi Đức Trung khẽ cong lên, ánh mắt cũng lóe lên tia sáng.

Lúc Hải Yến và Minh Phương dọn dẹp xong xuôi thì cũng khá muộn, Hoàng Anh và Trần Lâm đều đã say, mỗi người nằm một góc trên sô pha ngủ không biết gì.

“Có cần phải đưa anh ấy vào phòng ngủ không?” Hải Yến nhìn Hoàng Anh khẽ lên tiếng hỏi.

“Kệ anh ấy đi.” Minh Phương nói nhưng vẫn không quên đi vào phòng ngủ mang hai cái chăn mỏng ra, cẩn thận đắp cho Hoàng Anh và Trần Lâm.

“Muộn rồi, anh đưa hai em về trước rồi quay lại xử lí hai tên nhóc này sau.” Đức Trung nói và xách mấy túi đồ đồ của Minh Phương ra ngoài.

Minh Phương nhìn Đức Trung cười tinh nghịch: “Hôm nay vất vả cho anh rồi, hi hi.” Sau đó quay lại nhìn Hải Yến phía sau mình và kéo đi: “Đi về thôi, luyến tiếc gì nữa.”