Nợ Em Một Đời Bình Yên

Chương 4




Tối muộn Minh Phương mới đi làm về, Hải Yến ở nhà đã nấu cơm sẵn chỉ chờ cô ăn cơm. Mấy hôm nay Ngọc Thu đi du lịch, cô nàng không muốn ăn cơm một mình nên đã mang quần áo dọn sang nhà Minh Phương ở cho vui.

“Ôi mệt chết mất.” Minh Phương khẽ than rồi nằm dài xuống ghế sô pha.

“Này, mẹ cậu bảo tớ khuyên cậu…”

Hải Yến còn chưa kịp nói hết câu đã bị Minh Phương chặn ngang: “Stop! Cậu đừng có nhắc với mình vụ đi xem mắt nhé. Mình không có hứng thú.” Minh Phương nói rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

“Cô ấy bào người này gia cảnh rất tốt, tính tình rất tốt, lại thành đạt…” Hải Yến tiếp tục nói.

“Trịnh Hải Yến, mẹ tớ mua chuộc cậu bằng cái gì mà đến chuyện này cậu cũng nhận lời vậy?” Minh Phương lườm Hải Yến một cái.

“Mình chưa già, càng không ế, được chưa? Xem mắt cái gì mà xem, cậu thích thì tự đi mà xem.” Minh Phương bực mình càu nhàu. Cô ở nhà mấy hôm, mẹ cô ngày nào cũng nói đi nói lại chuyện này khiến cô phát chán phải lên thành phố, đến đây lại gặp thêm bà mẹ trẻ Hải Yến nữa, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Hải Yến ở bên ngoài khẽ cười ranh mãnh, cô mặc kệ ngoài tai những lời cằn nhằn khó chịu của Minh Phương, cô cảm thấy người xem mắt lần này của Minh Phương không tệ, lại thuộc tuýp người phù hợp với Minh Phương, điều kiện cũng tốt, cô nhất định phải làm mai cho vụ này.

Những ngày hôm sau Minh Phương đi làm đều bị Hải Yến gọi điện quấy rầy, hoặc không thì mẹ cô gọi điện đến, khiến cô không thể nào tập trung làm việc.

Điện thoại của Minh Phương réo liên tục nhưng cô không bắt máy, chỉ tắt đi hoặc mặc kệ nó. Đức Trung thấy lạ mới hỏi:

“Minh Phương, em có điện thoại sao không nghe vậy? Có phải có chuyện gì không?”

“Không có gì ạ.” Minh Phương ngượng cười, Hải Yến đằng kia vẫn không buông tha, thỉnh thoảng lại gọi.

Minh Phương tức nhưng lại không thể tắt máy được, điện thoại của cô còn nhận nhiều cuộc điện thoại công việc quan trọng, cô nàng suốt ngày gọi như này làm sao cô làm việc được.

Minh Phương cầm máy đi ra ngoài, cô nhấc máy nói như quát vào điện thoại: “Hải Yến, cậu hết việc để làm rồi à? Tự dựng bắt mình đi xem mắt là sao? Mẹ mình nghĩ vậy thì thôi đi, đến cậu cũng học theo dì ấy làm loạn, có để mình đi làm không? Cậu có biết mấy ngày hôm nay mình lỡ bao nhiêu cuộc điện thoại vì cậu không? Nói cho cậu biết, mình không ế đến mức phải đi xem mắt, muốn mình đi xem mắt? Cậu nằm mơ đi!”

Minh Phương nói một hồi rồi cúp máy nên không nghe được câu: “Mình sẽ nằm mơ cho cậu xem.” của Hải Yến, cô nàng cười đắc ý ở đầu dây bên kia, với Minh Phương, chỉ cần mặt dày hơn cô ấy, nhất định cô ấy sẽ phải chịu thua mà nghe lời, xem ra bước đầu của cô nàng đã thành công.

Minh Phương vừa quay lại đã nhìn thấy Hoàng Anh, Đức Trung và Trần Lâm đứng trước mặt mình. Hoàng Anh đang cười đầy ẩn ý, khuôn mặt Đức Trung đăm chiêu còn Trần Lâm thì hớn hở:

“Chị muốn đi xem mắt à?”

Khuôn mặt Minh Phương trong phút chốc đỏ lựng lên, cô bối rối nhìn ba người rồi chạy đi mất, cũng may xung quanh không có ai để ý đến cuộc nói chuyện lúc nãy của cô.

Minh Phương ngồi xem mấy phương án chụp hình cho Hoàng Anh nhưng trong đầu cứ ong ong. Năm nay cô mới hai mươi sáu tuổi, cô vẫn còn trẻ nhưng sao mọi người đã xem cô như bà cô ế hết rồi thế này?

Ngoài Hải Yến, bạn bè xung quanh cô cũng đều lấy chồng, vài đứa cũng đã có con nhỏ. Còn cô, đến tình đầu còn chưa có, công việc thì cũng suốt ngày bôn ba, chạy khắp nơi, không lẽ thảm đến vậy? Nhưng cũng không trách được, chưa đầy hai mươi tuổi cô đã bước chân vào nghề làm trợ lý cho nghệ sỹ, chạy đôn đáo khắp nơi, lấy đâu ra thời gian yêu đương chứ.

“Không nhân lúc còn trẻ, còn xinh đẹp lừa trai cưới về, còn đợi đến lúc già rồi không ai thèm rước à?”

Minh Phương ngẩng lên nhìn Hoàng Anh đang cười với mình, cô bĩu môi đáp: “Anh không lo cho thân mình đi còn ngồi ở đó mà chọc ngoáy người khác.”

“Anh thì có gì phải lo, anh có fan nhà anh là được rồi.” Hoàng Anh hờ hững đáp, giọng điệu có vẻ rất mãn nguyện.

“Thôi đi ạ, câu đó của anh đối phó với phóng viên chứ đừng đối phó với em.”

“Ơ hay, anh nói thật lòng mà.”

Minh Phương nhìn bộ dạng không nghiêm túc của Hoàng Anh, cô nhìn anh một lúc, thực ra Hoàng Anh nói đâu có sai.

Trần Lâm từ bên ngoài đi vào thấy một người con trai ngồi ở bàn làm việc của mình, cậu nhóc ngơ ngác ngó quanh một lát rồi vỗ vai:

“Cậu ở đâu mà ngồi chỗ của tôi vậy?”

“Cậu nào thế?” Minh Phương quay lại nhìn Trần Lâm.

“Chị Minh Phương?” Trần Lâm trợn mắt nhìn cô gái trước mặt mình. “Sao chị lại mặc thành thế này, còn đội tóc giả, em còn tưởng con trai nữa.” Cậu nhóc nhìn Minh Phương một lượt từ đầu đến cuối, mái tóc giả ngắn, quần áo tomboy bụi bặm, hoàn toàn khác ngày thường.

“Thế nào? Có đẹp không?” Minh Phương mỉm cười rất tươi.

“Cũng được đấy, mới lạ, nhưng chẳng có tí thục nữ nào cả.”

Minh Phương khẽ cười đắc ý, cái cô cần chính là thế này đây, không nữ tính, không giống con gái. Chẳng phải đối tượng xem mắt của cô là một doanh nhân thành đạt, rất thích mẫu con gái nữ tính, dịu dàng sao? Hôm nay Minh Phương cô sẽ cho người đó ngạc nhiên.

Minh Phương đi rồi Trần Lâm vẫn ngây ngô đứng đó.

“Sao thế?” Hoàng Anh hỏi.

“Chị ấy hôm nay sao vậy?” Trần Lâm lơ đãng hỏi lại.

“Đi xem mắt. Cậu có hứng thú đi xem kịch với tôi không? Khẳng định vui.” Hoàng Anh mỉm cười với ánh mắt đầy thích thú. Anh không ngờ Minh Phương mà anh quen nhiều năm lại có thể làm ra chuyện ngốc nghếch đến vậy, nhưng cũng rất mới mẻ đấy chứ, nếu cần thiết anh có thể xen vào góp náo nhiệt không chừng.

Minh Phương đễn chỗ hẹn chưa được mười phút thì thấy một người con trai mặc bộ vest màu xanh lam, trên cầm bó hoa lan như Hải Yến miêu tả từ từ tiến về phía mình.

Khuôn mặt cô từ ngạc nhiên chuyển sang trắng bệch, vì sao lại là người kia? Hải Yến không phải cố tình lôi cô ra làm trò cười chứ? Trong lúc luống cuống không biết chạy đi hay ngồi lại, Minh Phương vội cầm quyển thực đơn lên che mặt, coi như không thấy người kia.

Trần Lâm và Hoàng Anh ngồi lấp gần đó cũng ngạc nhiên tột độ, Trần Lâm trợn mắt lên nhìn người con trai đang tiến lại phía Minh Phương kia.

“Anh Hoàng Anh, kia không phải là nhiếp ảnh Tiến Đạt sao? Sao lại là anh ta?”

Hoàng Anh cũng bất ngờ không kém, nhưng nghe Trần Lâm lớn tiếng như vậy, anh liền bịt miệng cậu nhóc và kéo lại ghế ngồi: “Im lặng nào, bị lộ bây giờ, cậu muốn cả quán này quay sang nhìn chúng ta sao?” Hoàng Anh khẽ lườm Trần Lâm, tay bất giác theo thói quen kéo mũ lưỡi chai trên đầu xuống thấp hơn sau đó nhìn xung quanh một lượt mới yên tâm.

Hoàng Anh đúng là cũng có hơi chút lo xa, nhà hàng này tuy gần công ty, nhưng là nhà hàng sang trọng, fan có hay xuất hiện quanh đây để tìm cơ hội gặp thần tượng của mình thì cũng sẽ không đến đây. Nhưng nếu Minh Phương biết được anh và Trần Lâm đi theo cô, cô lại không mắng cho hai người một trận sao?

“Ăn gì thì gọi đi, sau đó chúng ta về, không phá đám bọn họ nữa.” Hoàng Anh nói rồi cầm quyển thực đơn lên xem.

Anh đi theo Minh Phương đến đây chẳng qua cũng vì lo cô sẽ gặp đối tượng không phù hợp, hoặc già quá, nếu Minh Phương không thích anh có thể chạy đến phá đám giúp cô nhanh chóng rời khỏi. Đối tượng xem mắt của cô là Tiến Đạt thì cũng không đến nỗi, người này ngoại hình hay tính cách lẫn tài năng đều tốt, anh không cần lo lắng.

“Sao nghe giọng anh lại có chút chua xót thế?” Trần Lâm khẽ hỏi.

“Chua xót cái gì? Vớ vẩn.” Hoàng Anh trừng mắt nhìn Trần Lâm, Minh Phương quen đối tượng tốt, anh có gì phải khó chịu chứ.

“Anh rõ ràng là không nỡ mời em ăn uống ở đây, nhà hàng này toàn đồ đắt tiền, anh Tiến Đạt kia cũng nhiều tiền thật, mời Minh Phương nhà chúng ta đến nơi sang trọng thế này.” Trần Lâm càu nhàu, lương của cậu có cao gấp ba lần bây giờ cũng không dám đến nơi này ăn.

Hoàng Anh nhìn Trần Lâm không biết nói sao. “Cậu lo tiền tôi kiếm ra không đủ mời cậu ăn uống ở đây à? Không muốn ăn thì về trước, đừng có lằng nhằng.” Hoàng Anh tự nhiên lại cảm thấy mình tức giận vô cớ.

“Hi, Minh Phương.” Giọng Tiến Đạt trầm trầm, dịu dàng trong lời nói lại có chút ý cười.

Minh Phương biết không trốn tránh được đành bỏ quyển thực đơn xuống bàn, gượng cười nhìn Tiến Đạt: “Hi, chào anh.”

Tiến Đạt ngồi xuống đối diện cô: “Xin lỗi em, anh đến hơi muộn, em đợi lâu chưa?”

“Em vừa mới đến thôi.” Cô khẽ đáp.

“Ừ, phong cách của em hôm nay rất đẹp, anh chưa bao giờ nhìn thấy em như vậy cả.” Tiến Đạt mỉm cười nhẹ nhàng.

Minh Phương khẽ cúi xuống nhăn mặt, bàn tay ngượng nghịu đưa lên vuốt lại mái tóc giả của mình một cách không thuần thục.

Ai bảo Hải Yến nói đối tượng xem mắt của cô rất thích những cô gái dịu dàng chứ, vậy nên cô mới ăn mặc kiểu tomboy thế này, vừa có thể khiến người ta thấy không hợp mắt tự động từ bỏ, cô cũng không làm mình mất mặt, lại có thể nhân cơ hội đó từ chối mẹ cô làm mai.

Giờ thì hay rồi, gặp đúng người quen, anh ấy chắc nghĩ cô đang làm trò, Minh Phương muốn tìm cái lỗ chui xuống đất mà không có.

“Thực ra anh biết em không muốn đi xem mắt, chắc cũng vì mẹ em ép buộc phải không? Anh quen biết dì Lan đã lâu, cũng hiểu tính dì.” Tiến Đạt nhìn Minh Phương rất nghiêm túc. “Chúng ta cũng quen biết từ trước, hãy cứ coi như gặp gỡ bạn bè. Còn về phần dì Lan, cứ để anh lo. Em thấy như vậy được không?”

Minh Phương ngẩng lên ngượng cười nhìn Tiến Đạt: “Cảm ơn anh.”

“Bây giờ chúng ta gọi đồ ăn nhé, em muốn ăn gì?” Tiến Đạt vừa nói vừa mở quyển thực đơn và đặt trước mặt Minh Phương cho cô chọn.

Minh Phương cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nếu anh đã nói vậy thì cứ như vậy đi. Cô bắt đầu lấy lại sự tự nhiên vốn có của mình mà lựa chọn đồ ăn, sau đó nói chuyện với Tiến Đạt cũng rất vui vẻ. Cô và Tiến Đạt không làm cùng ngành nhưng cũng liên quan đến nhau, có nhiều chuyện có thể trao đổi, càng nói chuyện nhiều lại càng thấy hợp nhau.

Đầu giờ chiều Minh Phương trở lại công ty, cô vừa đi vào Trần Lâm đã lăng xăng chạy đến:

“Sao chị về muộn vậy, có phải nói chuyện với anh Tiến Đạt rất vui vẻ không?” Lời nói vừa thốt ra cậu đã bị Hoàng Anh lôi lại bịt miệng.

Minh Phương nhìn hai người một lúc: “Hai người đi theo em? Được đấy nhỉ!” Cô nghiến răng nói từng chữ.

“Ha ha ha, bọn anh cũng vì không yên tâm về em mà, nhỡ gặp phải ông chú nào thì sao, phải không Trần Lâm?” Hoàng Anh cười trừ sau đó quay sang lườm Trần Lâm.

Trần Lâm thấy vậy, cậu nhóc xanh mắt chạy mất: “Em đi chuẩn bị cho tối nay.”

Minh Phương thấy Trần Lâm như vậy, khóe môi cô khẽ cong lên, ánh mắt có chút dịu dàng hơn. Cô cũng phải đi chuẩn bị công việc cho tối nay, vốn định trưa nay về sớm nhưng lại thành muộn.

Minh Phương đến hiện trường buổi concert từ sớm nhưng đã thấy fans đến rất đông. Cô đứng bên trong hậu đài nhưng vẫn nghe thấy tiếng gào thét ầm ĩ của fans gọi tên Hoàng Anh rất rõ ràng, trong lòng cô cũng có chút rạo rực, mong muốn mình cũng là một trong những người đứng phía bên dưới, vui vẻ, cười đùa ầm ĩ gào thét tên thần tượng của mình.

Hoàng Anh đứng trên sân khấu, yên lặng hòa mình vào tiếng nhạc, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xa. Tâm hồn anh dường như đã theo tiếng nhạc bay cao, từng âm thanh vang lên lúc trầm, lúc bổng, hội trường lúc nãy còn ầm ĩ bây giờ đã trở lên yên lặng, lắng nghe tiếng hát anh vang lên.

Hoàng Anh lúc hòa mình vào lời ca, khi lại mỉm cười vẫy tay với các fans bên dưới, không khí có chút ấm áp như một buổi họp fans của riêng anh.

Minh Phương ngây người ngắm nhìn Hoàng Anh, cả người anh chìm trong ánh đèn sân khấu lúc mờ lúc ảo, anh lúc này như chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện, nửa thực nửa mơ.

Cô thích nhìn anh lúc đứng trên sân khấu nhất, có chút dịu dàng, chút ngượng ngùng, khác hoàn toàn với sự nghịch ngợm, hoạt bát khi rời khỏi sân khấu nhưng lại rất mê hồn. Sân khấu của anh cũng giống như cuộc sống của anh, không ồn ào, không sôi động mà ngọt ngào, bình yên khiến người ta một khi bước chân vào thì lưu luyến không muốn rời khỏi.

Phần biểu diễn của Hoàng Anh kết thúc cũng khá muộn, mọi người đang chuẩn bị về thì bên ngoài có người bước vào:

“Chị Minh Phương, bên ngoài có người tìm gặp.”

Minh Phương nghĩ chắc là Hải Yến đến, cô không định ra ngay mà chuẩn bị đồ về trước, dù sao người Hải Yến muốn gặp chính là Hoàng Anh chứ không phải cô.

“Minh Phương.”

Minh Phương nghe giọng con trai gọi mình liền ngẩng lên: “Anh Tiến Đạt, sao anh lại ở đây?” Cô ngạc nhìn nhìn anh.

“Anh cũng đến nghe nhạc.” Tiến Đạt khẽ cười, thực ra anh cố tình mua vé, đến đây nghe nhạc là vì muốn gặp cô.

“Anh cũng có sở thích nghe nhạc ạ?” Minh Phương mỉm cười nhìn anh.

“Ừm, thỉnh thoảng rảnh anh cũng hay tham gia. Em chuẩn bị về phải không? Có thể cùng anh đi uống nước không?” Tiến Đạt nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Hả?” Minh Phương ấp úng không trả lời, bình thường sau công việc buổi tối, cô và mọi người sẽ cùng nhau đi ăn khuya rồi về, hơn nữa công việc của cô vẫn chưa xong, Hoàng Anh vẫn đang ở đây.

“Concert cũng kết thúc rồi, không còn việc gì nữa, em đi về trước cũng được, anh với Đức Trung, Trần Lâm cũng ra xe bây giờ.” Hoàng Anh lên tiếng.

Minh Phương khẽ nhìn Hoàng Anh một cái, sau đó nói với Tiến Đạt: “Anh cứ ra ngoài trước, em sẽ ra ngay.”

“Ừ, vậy anh ra trước nhé, đợi em bên ngoài.” Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô.

“Vâng.” Minh Phương khẽ cười nhìn Tiến Đạt rời khỏi hậu trường.

“Chị Minh Phương, hai người định hẹn hò thật hả? Em có bao giờ nghe nói Tiến Đạt thích tham gia concert kiểu này đâu, rõ ràng là cô ý đến tìm chị.” Trần Lâm hớn hở nói.

Minh Phương không đáp mà chỉ gượng cười, cô và Tiến Đạt nói chuyện đúng là khá vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.

Trên đường đi ra xe, Đức Trung ở phía sau cô nói nhỏ: “Anh thấy Tiến Đạt cũng được đấy, em có cần anh giúp tìm hiểu về cậu ấy không?”

Minh Phương nhìn Đức Trung mỉm cười: “Cảm ơn anh.” Cô biết Đức Trung không bao giờ hỏi đến chuyện tình cảm cá nhân của người khác, nhưng làm việc cùng nhau lâu, anh đã sớm coi cô như em gái, nếu không coi cô như người nhà, anh cũng sẽ không quan tâm. Vả lại cô cũng không còn trẻ để tiếp tục lãng phí thời gian, gặp đối tượng tốt cũng nên suy nghĩ. Minh Phương lén nhìn bóng người đi phía trước khẽ thở dài.

Hoàng Anh về đến nhà liền mở tài khoản yahoo lên chờ đợi. Tài khoản này ngoài mấy người quen thì cũng không ai biết. Bây giờ không còn nhiều người dùng chat yahoo nữa nhưng anh vẫn không bỏ, vì anh còn đợi một người. Mỗi khi anh có concert người đó sẽ nhắn tin cho anh, dù chỉ là một dòng tin anh vẫn sẽ thấy hạnh phúc cả ngày, cả tháng thậm chí cả năm.

Hoàng Anh đợi đến mười hai giờ vẫn không thấy gì, bình thường giờ này cô ấy phải xuất hiện rồi chứ.

“Em có khỏe không?”

“Em đang ở đâu?”

“Mọi việc vẫn tốt chứ?”

“Anh nhớ em…”

“Nhiều năm như vậy rồi, bao giờ em mới trở về?”

Vẫn không thấy hồi âm.

Hoàng Anh khẽ thở dài.

Đợi mãi, chỉ thấy Minh Phương nhắn tin nhắc anh đi ngủ sớm mai còn nhiều việc. Hoàng Anh lặng lẽ thở dài, cũng lười không nhắn lại trả lời Minh Phương.

“Em đã xem video concert hôm nay của anh trên mạng rồi, âm nhạc rất hay. Em cũng nhớ anh…”

Tiếng báo tin nhắn vang lên, Hoàng Anh giật mình tỉnh dậy, anh vội vàng trả lời nhưng chỉ thấy hiện lên thông báo tài khoản đã offline.

“Vì sao em nhất định không nói chuyện với anh?” Hoàng Anh bất lực ném chiếc điện thoại xuống giường.

Hải Yến thấy Minh Phương ngồi thất thần trước màn hình máy tính, cô khẽ nhắc: “Muộn rồi cậu còn làm việc nữa à? Cái này để hôm sau đi, mai cậu phải dậy sớm đi làm mà.”

“Ừ, mình biết rồi.” Minh Phương đáp rồi gấp laptop, cất mấy tập tài liệu đi.

“Hôm nay hẹn hò với anh Tiến Đạt thế nào?” Hải Yến vui vẻ hỏi.

Minh Phương chau mặt nhìn Hải Yến định trách móc cô nàng nhưng nghĩ sao lại thôi. “Cũng không có gì, chỉ là ăn cơm, tối gặp nhau đi uống nước.”

“Cái gì, tối nay còn gặp nhau nữa? Thế mà tớ không biết, còn tưởng cậu đi với nhóm anh Hoàng Anh nữa chứ. Chà chà, hai người được đấy nha.” Tâm trạng Hải Yến còn vui hơn cả Minh Phương.

“Sao tớ cảm thấy người đi xem mắt như là cậu chứ không phải tớ nhỉ? Chưa gì đã mơ tưởng.” Minh Phương lắc đầu cười.

“Hi hi, nhanh chóng gả cậu đi cũng là niềm vui của tớ, cậu nghĩ mà xem, anh Tiến Đạt đấy điều kiện tốt như vậy, vừa là doanh nhân lại còn là nhiếp ảnh nổi tiếng, rất phù hợp với nghệ sỹ nửa mùa như cậu. Mình nghe nói công ty anh ấy mở là công ty thời trang, sau này lấy anh ấy, cậu có thể làm thiết kế, đúng ngành của cậu rồi còn gì.”

Hóa ra là vì như vậy nên Hải Yến mới quyết làm mối cho cô sao? Minh Phương mỉm cười: “Tớ bây giờ là trợ lý.”

“Cậu cũng không thể cả đời đi theo Hoàng Anh phải không? Cũng phải có cuộc sống cho riêng mình chứ.”

Minh Phương không đáp lời Hải Yến nói nữa mà nằm xuống nhắm mắt lại. Hải Yến nói không sai, cô không thể cả đời đi theo Hoàng Anh làm trợ lý, cô còn cuộc sống riêng của mình, lấy chồng, sinh con. Anh rồi cũng sẽ có người lo lắng cho anh, ở bên anh cả đời, chẳng phải nên thế sao?

Hoàng Anh chuẩn bị ra album mới, chỉ đến công ty thu âm cho bài hát mới, cũng không đi đâu nên Minh Phương có nhiều thời gian rảnh, cả ngày chỉ ngồi trong phòng nghe Hoàng Anh đang hát trong phòng thu âm.

“Em ra ngoài này một lát được không?” Tiến Đạt đi vào từ lúc nào, anh khẽ lên tiếng nói với Minh Phương.

Minh Phương thấy Tiến Đạt liền đi ra ngoài theo anh. Từ hôm đi xem mắt về, hai người thường xuyên gặp nhau hay đi cà phê lúc thì nói chuyện, khi thì vì công việc. Minh Phương suy nghĩ một thời gian rồi cũng từ từ chấp nhận việc quen với Tiến Đạt.

“Bộ ảnh chụp của Hoàng Anh hôm trước anh chỉnh xong rồi, em xem như vậy có được không?” Tiến Đạt vừa nói vừa mở ipad ra cho Minh Phương xem.

Minh Phương xem qua mấy tấm ảnh của Hoàng Anh, tấm nào cũng đều rất đẹp, lại mang phong cách mới lạ, không kìm nén được mà thốt lên vài câu khen ngợi.

Minh Phương kéo xuống liền thấy ảnh của mình trong đó, mấy tấm ảnh này chắc anh chụp cô lúc mọi người nghỉ ngơi, lúc cô bổ trang cho Hoàng Anh nhưng ống kính hướng về phía cô, ánh mắt dịu dàng, nụ cười lại hơi trẻ con. Có tấm chụp lúc cô đang cài lại tóc mai bị gió thổi lòa xòa trước mặt.

Không ngờ trong con mắt của Tiến Đạt cô lại xinh đến thế.

“Cái này…” Cô khẽ nói.

“Anh chụp lúc rảnh đấy, em không thấy khó chịu khi bị chụp trộm chứ?” Tiến Đạt mỉm cười nhìn cô.

“Không ạ, anh chụp đẹp đến mức em không nhận ra đó là mình.” Cô khẽ cười. Được Tiến Đạt chụp ảnh toàn là những ngôi sao lớn, mời anh về cũng khó khăn, một trợ lý nhỏ bé như cô được chụp miễn phí như vậy phải cảm thấy vui mừng chứ. “Anh có thể gửi cho em được không ạ?”

Tiến Đạt mỉm cười: “Được chứ. Có điều…”

“Minh Phương.” Hoàng Anh từ xa tiến lại nhìn Minh Phương và Tiến Đạt đang nói chuyện vui vẻ với nhau.

“Sao vậy? Anh thu âm xong rồi à?” Minh Phương quay lại nhìn Hoàng Anh.

“Chưa, tự nhiên thấy hơi mệt nên nghỉ một tí, lát thu âm lại.” Hoàng Anh hờ hững nói.

Minh Phương không nói gì, chạy đi lấy chai nước đưa cho Hoàng Anh: “Anh uống nước đi.” Gần đây trợ lí các cô được rảnh nhưng Hoàng Anh lại bận, nên cũng không tránh được mệt mỏi.

“Em mua hộ anh cốc cà phê được không?” Hoàng Anh ngáp một cái rồi lại đưa tay lên day hai huyệt thái dương dáng vẻ mệt mỏi như muốn lăn ra ngủ luôn.

“Không được, anh còn phải thu âm bài hát nữa, chỉ được uống nước này thôi.” Minh Phương chau mày đưa cho anh chai nước ấm rồi nhẹ nhàng bóp trán cho anh một lúc, cô biết rõ lúc nào Hoàng Anh thiếu ngủ đều sẽ cảm thấy đau đầu, mắt đỏ hết lên.

“Đỡ đau đầu chưa?” Cô khẽ hỏi.

Hoàng Anh ngồi dựa trên ghế, khuôn mặt khẽ dịu lại thoải mái hưởng thụ. “Đỡ hơn chút rồi.”

“Lần sau mà còn thức khuya nữa em mặc xác anh.”

Minh Phương mạnh tay hơn một chút dí mạnh vào huyệt thái dương của Hoàng Anh khiến anh kêu lên.

“Á, đau, đau, em nhẹ tay thôi chứ.”

“Cho anh chừa.”

Tiến Đạt đứng cạnh đó thấy Hoàng Anh và Minh Phương như vậy, trong lòng khẽ than thầm, có một cô trợ lý như Minh Phương bên cạnh thật hạnh phúc. Minh Phương thỉnh thoảng kể với anh về công việc, về Hoàng Anh, cô hay làm vẻ khó chịu với Hoàng Anh nhưng hành động lại rất dịu dàng, quan tâm, anh không biết mình có nên ghen tị hay không. Anh thấy nhiều trợ lý quan tâm đến nghệ sỹ của mình, lúc đó anh đều coi là chuyện bình thường nhưng thấy Minh Phương quan tâm đến Hoàng Anh anh lại thấy hơi khó chịu.