Chương 7 : Tộc Bách Lý.
Nhìn mà xem, khung cảnh lúc này chẳng khác gì một cuộc thanh trừng đẫm máu. Gần nơi giao chiến đến một cành cây, ngọn cỏ cũng không hề đọng lại. Mà chỉ còn là màu đen của lửa bén, cùng những gò đất và những hố sâu lỏm chởm khắp nơi.
Họa chăng xa hơn ngoài mười dặm, thì sự tác động mới ít đi và còn có một chút sự sống. Nhưng ở đâu đó, vẫn có những sinh vật có tri giác đã không may mắn bỏ xác lại nơi này.
Nơi cuộc chiến diễn ra, được gọi với cái tên Vong Ngữ Lâm. Vị trí nơi đây, nằm rất gần với cánh cổng dẫn đến Yêu giới. Chính vì lẽ đó, nên ở đây có rất nhiều những tiểu yêu, hay những yêu tinh vẫn còn chưa tu luyện thành hình, thậm chí là những tinh linh yếu ớt.
Nên khi sự kiện lớn đó diễn ra, việc đầu tiên chúng làm là bỏ chạy. Nhưng khoảnh khắc sinh tồn thật quá ngắn ngủi, để có thể giữ lại được sinh mạng mong manh của mình.
Hàng loạt những sinh linh đều buộc phải nằm lại trong vùng ảnh hưởng. Nhưng liệu đó có phải là tất cả, không hề!
Bởi vì dư âm của chúng, còn lan ra xa hơn những gì mà những cổ năng lượng đó thể hiện.
Tiêu biểu nhất, chính là lửa do cơn mưa sấm tạo ra. Nó lan ra với tốc độ chóng mặt, mà không có cách nào ngăn lại. Không có sự can thiệp kịp thời, chỉ e trong vòng nửa ngày thì phần lớn Vong Ngữ Lâm sẽ chỉ còn là đống tro tàn.
May thay một bộ tộc yêu, đang cư ngụ trong cánh rừng này có tên Bách Lý Ngư.
Với chữ "Ngư" trong tên thì ắt hẳn họ liên quan đến nước và đúng là như vậy. Tộc nhân này đều có những chi thể liên quan đến những động thực vật thuỷ sinh điển hình là phần tai. Và làng của họ ở cạnh một hồ nước rất lớn bên trong Vong Ngữ Lâm.
Khi thấy có điều bất thường họ đã ngay lập tức nhận ra sự hỗn loạn kia, và nhanh chóng cử toàn bộ tộc nhân ra để kịp thời ứng cứu đồng loại.
Với số lượng tộc nhân lên đến hàng trăm người, bọn họ chia ra làm nhiều hướng nhằm giải quyết vấn đề c·háy r·ừng trước tiên. Song song với đó, những tộc nhân không có khả năng chiến đấu sẽ nhận nhiệm vụ cứu trợ đồng loại.
Bằng pháp thuật của mình và sự nhiệt tình sẵn có. Việc c·háy r·ừng đã hoàn toàn bị dập tắt. Tuy nhiên sự tiêu cực mà nó mang lại, thật không thể đong đếm.
Trong số những tộc nhân của Bách Lý Ngư có một kiều nữ, tên là Tiêu Ân Nhi.
Nàng di chuyển rất khẩn trương để hỗ trợ mọi người, thì bất chợt nhìn thấy một con nai con đang bị mắc kẹt trong đống cây ngã ngổn ngang. Theo phản ứng tự nhiên, nàng đã di chuyển lại gần đặng giúp đỡ, tuy nhiên phía trên những cành cây đang tiếp tục rơi xuống do tàn lửa vẫn còn lưu lại một ít.
Nhận ra điều đó, nàng vừa chạy đến bàn tay hữu đồng thời đưa lên. Nhẹ nhàng vận ra một mảng chân khí lục lam, đính kèm với một vòng ma pháp đồng màu sắc trên cổ tay.
Hóa ra một dòng nước chảy màu tương tự như chân khí, sau đó truyền nó đến như thủy xà dập tắt đi tàn lửa và không quên tận dụng thứ đó để cuốn bay các thân cây đang đè lên người chú nai.
Chỉ trong chưa đầy một phút nàng đã hóa nguy thành an, giải cứu cho đồng loại.
Sau một hồi dùng năng lực cứu chữa, bằng cách chạm vào trực tiếp những v·ết t·hương. Tiêu Ân Nhi đã để sinh vật này, hòa vào dòng các tiểu yêu đang xếp thành hàng ngũ mà rời khỏi Vong Ngữ Lâm.
Những tộc nhân của Bách Lý Ngư, nhận lệnh từ tộc trưởng lũ lượt hộ tống các đồng loại đến Thiên Khải Phong, cách nơi đây hơn 300 dặm về phía Đông Nam, để tìm kiếm nơi trú chân an toàn hơn.
Sở dĩ có chuyện như vậy, một phần là vì họ nhận định cuộc chiến của những kẻ đứng đầu đại lục sẽ không dễ dàng mà kết thúc. Cho nên dù nói gì, thì an toàn vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Và nơi có tên Thiên Khải Phong chính là một chốn như thế.
Tiêu Ân Nhi mặc dù thấy gần hết các tộc nhân, đều đã quay trở về hàng ngũ đặng rời đi. Nàng cũng định đi theo, nhưng vẫn còn lo lắng ngộ ngỡ một đồng loại nào bị bỏ lại thì sẽ như thế nào.
Nên đã đánh liều, đi vòng quanh tìm kiếm thêm một lần cho yên tâm. Khi đi qua một thung lũng gần đó, thì thấy một tiểu yêu quái với nhiều xúc tu trên đầu bới thành một bụi cỏ. Đoán chắc đối phương là thuộc hệ Mộc Tinh, tuy nhiên Mộc Tinh này lại đang b·ị t·hương ở chân, do lúc nãy bị sét đánh trúng, nên tạm thời mất khả năng di chuyển.
Không một chút do dự, Tiêu Ân Nhi nhanh chóng chạy đến đặng cứu giúp.
Ngay lúc này, âm thanh.
Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh.
Lại vang lên, khiến đôi tay có vải giống như loài cá ngựa của nàng nhúc nhích liên hồi.
Theo chỉ dẫn của sự tò mò, nàng ngẩng đầu lên thì thấy một đường sáng xuyên qua những ngọn núi lớn.
Nếu nhìn kỹ hơn đó là một thân thể của một con người. Và người đó, đã lưu lại nơi vách của những quả núi hình thể của mình trên đấy, khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.
Khi người đó bám lại trên ngọn núi trên đỉnh đầu của Mộc Tinh, khói bụi giăng ra mù mịt, đi kèm với cơn mưa đất đá rơi xuống.
Vô tình lại nhắm vào nơi, tiểu yêu kia đang gắng sức vùng vẫy trong tuyệt vọng. Thấy mọi chuyện đang dần có chuyển biến xấu, nàng không vì lo cho sự an nguy của bản thân mà lao đến ôm trọn lấy Mộc tinh vào lòng.
Khi nàng vừa chạm được đến người của Mộc Tinh thì đã kịp thời tạo ra một kết giới năng lượng lục sắc, hình bán cầu úp ngược. Nhằm bảo vệ cả hai trước cơn mưa vật thể, từ trên cao giáng xuống.
Tuy nhiên, với những thứ vừa to vừa lớn. Thì khoảng cách đó, sinh ra lực chả khác gì một cường công, khiến kết giới không thể nào chịu đựng được lâu hơn.
Khiến nàng thổ ra một ngụm máu tươi. Trong thâm tâm nàng cũng đã tiên liệu được chuyện này, nhưng nàng cam tâm tình nguyện.
Giọt máu đỏ thấm trên bờ vai xanh của Mộc Tinh, khiến tình cảm đồng loại lại càng trở nên sâu sắc. Nhưng sức cô thế kiệt, làm sao họ có thể vượt qua được thử thách trước mắt cũng là một vấn đề.
Khi sự chịu đựng đã vượt qua tầm kiểm soát, Tiêu Ân Nhi cũng không còn đủ sức để duy trì kết giới này thêm được nữa.
Nên kết giới mỏng dần, mỏng dần và sắp sửa tan biến. Nhưng dù là vậy, cơn mưa vật thể vẫn chưa dừng lại.
Đối diện với họ giờ đây là c·ái c·hết, nhưng nỗi sợ vẫn không hề tồn tại, nàng mạnh mẽ ôm Mộc tinh vào lòng, che chở cho nó và cùng nhau nhắm mắt chờ đợi điều phải xảy đến.
Khi mọi chuyện tưởng là đã an bài.
Thì điều khiến nàng kinh ngạc chính là không còn cảm xúc đau đớn nữa. Bất giác nàng mở mắt ra, thì trước mắt nàng không phải đất cũng chẳng phải đá mà là một nam nhân với dáng vẻ uy mãnh của bậc đế vương.
Vừa nhìn thấy người này, nàng ngay lập tức sắc mặt thay đổi. Liền nhanh chóng quỳ gối trước hắn cúi đầu và hô lớn:
"Thánh thượng!"
Kẻ đến không ai khác, chính là Tiêu Chính Nam. Hắn dùng ánh mắt mà soi xét thật kỹ hai tiểu yêu trước mặt. Rồi gật nhẹ đầu.
"Đứng lên đi!"
Trước người này, Tiêu Ân Nhi không giấu được nỗi sợ, cơ thể không tự kiểm soát được mà run lên vài trận liên hồi.
Nhận lệnh, nàng đỡ Mộc Tinh cùng nhau đứng lên, không cần hỏi cũng biết chính Bạch Hổ đã ra tay cứu nàng.
Cho nên cảm xúc của nàng, quả thật là hỗn tạp vô cùng. Không biết là nên vui mừng hay nên lo lắng vì việc này nữa.
Nên sự căng thẳng hiện rõ lên trên gương mặt, bởi vì Bạch Hổ vốn được biết đến là một bạo quân. Người người kh·iếp sợ chứ không riêng gì nàng.
Đối với hắn, mạng người hay yêu đều là cỏ rác. Nay hắn lại ra tay cứu nàng không biết đây là ý gì.
Chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao chứ?
Nhưng dù có là bạo quân đi chăng nữa, hắn vẫn là Quân Vương của Yêu giới chí cao tại thượng.