Chương 6: Chiến bại.
Kinh Như Tuyết tức giận đến run cả người, hàm răng theo đó mà nghiến chặc lại. Lạnh giọng nói:
"Đúng là phiền toái, tên khốn nhà ngươi. Xem ta xử trí ngươi ra sao?"
Sau mỗi lần t·ấn c·ông, thì Bạch Hổ lại nhanh chóng di chuyển trở lại đám mây tích điện. Lối đánh này quả thật gây cho người khác một sự ức chế vô cùng lớn, điều đó đã khiến ánh mắt của Kinh Như Tuyết đã hiện lên sát ý. Hắn định bụng trong lần kế tiếp, sẽ kết thúc cái trò hề này của Bạch Hổ.
Không để Kinh Như Tuyết chờ đợi quá lâu, vài giây phút ngăn ngủi sau hắn đã cảm nhận được khí tức của Bạch Hổ đang tiến đến gần. Nói chính xác hơn thứ mà Kinh Như Tuyết nhận ra chỉ là một cổ năng lượng khá mạnh đang tiến đến mà thôi. Trong khoảng khắc ấy, hắn đã không chút chần chừ mà tẩm vào hữu chưởng một đạo chân khí tử sắc sẵn sàng đáp trả đối phương.
Đột nhiên, nhận ra có dấu hiệu bất thường từ cổ năng lượng đó. Khiến Kinh Như Tuyết trợn đôi mắt lên vì kinh ngạc mà quoáy đầu nhìn về phía sau.
Một âm thanh vang đến màng nhĩ.
"Thiên Thủ Quan Âm Ấn: Tịch Diệt."
Một bàn tay mang theo song chưởng, phát ra vàng kim chánh khí hướng đến lưng của Kinh Như Tuyết. Chưởng ấn chạm thẳng đến kết giới ở phía đó, hiện ra chữ "Vạn" của Phật gia. Trực tiếp phá nát kết giới ra làm vạn mảnh kèm theo âm thanh.
Xoảng.
Lớp màn phòng thủ đầu tiên, phía sau lưng Kinh Như Tuyết bị phá một cách cực nhanh. Chưởng ẩn kia không dừng lại, mà tiếp tục chạm đến phần lưng của hắn. Chưởng lực của Phật Gia có chánh khí, không cẩn thận thì chắc chắn cả hộ thân chân khí cũng không thể bảo toàn được tính mạng.
Và đó là điều mà Kinh Như Tuyết không ngờ đến lúc này, nên chân khí hộ thể đã ngay lập tức bị phá, khiến hắn thổ ra một ngụm máu tươi.
Đồng thời một cổ năng lượng thông qua đó, mà tiến vào bên trong cơ thể để chiếm ngự.
Và đẩy hắn bay xa theo lực của chưởng kình.
Ba... Ba...Ba.
Như diều đứt dây, Kinh Như Tuyết không thể khống chế được thân thể mà bay xuyên qua mảng bụi khí, chạm vào hơn chục ngọn núi vẫn không thể ngừng lại. Đồng thời mang theo những thanh âm v·a c·hạm của thân thể với đất đá, kéo theo cả những cơn mưa đá như trút nước xuống không gian bên dưới.
Mãi cho đến khi lực tác động của chưởng lực vơi bớt, thì hắn cũng đã bị ghim hằn vào một sườn núi và bị đất đá vùi lấp không còn nhìn thấy nhận dạng.
Tình hình đã tiến triển như vậy thì đồng nghĩa với việc, phần lợi đã nằm trọng trong lòng bàn tay của Bạch Hổ. Hắn chầm chậm thu hồi lại chân khí, tất cả những thứ do hắn tạo ra cũng theo đó mà hoàn toàn biến mất trong không gian như thể chúng chưa từng hiện diện.
Trả lại một bầu không khí bình thường, nhất có thể cho vùng đất nơi này.
Nhưng như thế không có nghĩa là những thứ đã bị ảnh hưởng do cuộc chiến đã được khắc phục, mà chúng vẫn tiếp tục làm những việc mà chúng buộc phải làm. Đứng đằng sau Bạch Hổ xuất hiện một nhân dạng hoàn toàn mới.
Hắn là một nam nhân với đôi mắt vô cùng gian tà, giữa trán có một ấn ký như hình ảnh ba lá trúc được xếp nên một hình dáng bụi cỏ nhỏ. Người này là một trong những nhân vật còn xót lại sau đại chiến cửu giới lần thứ hai sau khi Thánh giới sụp đổ, khiến hắn không thể trở về được nữa.
Hắn là chủ nhân của Âm Giới "Lưu Nghị Thành" bên cạnh đó còn có một tên gọi khác Địa Tạng Vương Bồ Tát. Từ khuôn mặt cho đến khí phách, Lưu Nghị Thành không hề cho thấy bản thân hắn là một con người thánh thiện có lẽ như hắn đã bị hắc hoá sau ngần ấy thời gian lưu lại Cửu giới.
Lưu Nghị Thành, tuỳ ý khoác tay ra sau lưng. Đồng thời di chuyển đến gần Bạch Hổ rồi đồng dạng hướng tầm nhìn về phía xa.
Chất chứa trong đôi mắt gian tà ấy là một tia sáng hiếm hoi, có thể nhận thấy hắn đang có một sự hưởng thụ thành quả cho việc này. Cũng phải thôi, bởi vì hắn cùng Tiêu Chính Nam đã cùng nhau lên kế hoạch này từ rất lâu về trước để câu dẫn Kinh Như Tuyết vào bẫy.
Đằng sau gương mặt vô cảm, là một sự vui thoả được khéo léo chôn giấu đến mức người khác cảm giác như thể đó là một sự giả tạo.
Nó lại càng cụ thể hơn khi hắn âm lãnh cất lời:
"Kinh Như Tuyết, hôm nay là ngày tàn của ngươi. Bổn toạ thật muốn nhìn thấy rõ gương mặt thảm hại của ngươi ngay lúc này."
"Haha, thật là giây phút đáng để chờ đợi. Xuýt chúng nữa đã để sổng một con mồi thơm ngon như thế."
Tiêu Chính Nam nhất thời không kiềm nén được niềm vui thoả, mà mở ra nụ cười. Đồng thời đôi bàn tay nhẹ nhàng khoanh lại trước ngực.
Thay vì nói thêm một lời chúc mừng thì Trương Nghị Thành lạnh lùng tiếp:
"Để một tên phế vật cầm chân, chậm thêm một tý là đã bại như ngươi thì quả thật là mất mặt với danh xưng Thánh Thú.
Nếu ta không đến kịp lúc thì xem ra người đang ở trong đấy chính là Tiêu Chính Nam nhà ngươi rồi."
"Danh xưng chẳng qua chỉ là cách ngươi đời gọi. Cái ta cần không phải là thứ hữu danh vô thực đó. Cái ta cần là sức mạnh tuyệt đối."
Bạch Hổ bất chợt trở nên nghiêm trọng trong từng lời nói, cặp chân mày theo đó mà chuyển động, sâu trong đôi mắt, đầy sự khó lường.
Lưu Nghị Thành, lạnh lùng khẽ nhếch môi để lộ hàm răng trắng có cặp nanh nhọn hơn so với người bình thường chừng vài li. Rồi đáp:
"Ngươi thật đúng như lời tên phế vật đó nói. Nhạt nhẽo!"
Chữ "Nhạt nhẽo" dường như đã đánh thẳng vào tâm trí của Tiêu Chính Nam một sự tiêu cực không hề nhỏ. Khiến hắn không tự chủ được mà môi miệng co giật liên hồi. Bàn tay hữu của hắn đang giấu trong lồng ngực không tự chủ được mà nắm lại thật chặc.
Nếu như kẻ trước mặt không phải là đồng minh của hắn thì có lẽ hắn đã quyết ăn thua đủ từ lâu.
Ngoài nhịn nhục ra thì Tiêu Chính Nam không thể làm gì khác hơn được. Hắn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt cơn giận vào sâu trong lòng, ghi nhớ lấy điều này.
Hắn thầm nhủ.
"Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi trả lại hết tất cả những gì mà ngươi đã làm đối với ta. Hai chữ này sẽ có ngày ta sẽ trả cho ngươi đủ đầy không thiếu một chút nào."
Ánh mắt của Tiêu Chính Nam nhìn từ phía sau lưng của Trương Nghị Thành ẩn giấu một tia sát niệm. Tuy nhiên rất nhanh hắn đã cất giấu nó đi, không để đối phương nhận ra được điều này.
Còn về Lưu Nghị Thành, hắn dường như không nhận ra được biểu hiện thất thường nào của Bạch Hổ bởi vì hắn đương đứng trước mặt của đối phương. Cho nên hắn vẫn lạnh lùng như không, nhưng dù cho hắn có đoán ra được thì hắn cũng không cần gì phải lo lắng.
Lưu Nghị Thành là một con người kiêu ngạo. Mà một kẻ kiêu ngoạ một khi có trong tay sức mạnh thật, thì hắn sẽ không bao giờ coi người khác ra gì. Ngay cả người mạnh nhất Cửu giới lúc này là Thanh Long cũng phải kiêng nể hắn ba phần bởi sức mạnh cùng sự hiểu biết của mình.
Còn riêng, Lưu Nghị Thành hắn không thừa nhận cái danh xưng đầy sự xáo rỗng đó của Thanh Long, bởi vì suy cho cùng hắn chưa từng tham gia cuộc chiến so kè vài vế trước đây. Cho nên hắn luôn mặc định bản thân mạnh hơn tất cả những người đang có danh xưng Tứ Linh Thánh Thú mà người đời ca tụng.
Không biết liên minh của cả hai là vì điều gì nhưng tạm thời có thể biết đó là vì lợi ích chung. Cho nên hai con người này, chung một chiến tuyến nhưng lòng không hướng về nhau.
"Kết thúc chuyện này nhanh thôi, trước khi những kẻ nhiều chuyện lại sen vào. E rằng sẽ hỏng chuyện tốt!"
Lưu Nghị Thành lành lạnh cất lời.
Bạch Hổ nghe thế thì nuốt vội cơn giận mà nhanh chóng cùng Lưu Nghị Thành tiến đến chỗ của Kinh Như Tuyết nhằm nhanh chóng kết thúc đối phương.