Chương 8: Trở lại.
Tiêu Ân Nhi co rúm hết cả người, không được tự nhiên khi đối diện với ánh mắt của Tiêu Chính Nam. Đương nhiên là hắn cũng nhận ra điều này.
Bản thân hắn không muốn làm khó nàng, nên cố tạo ra bầu không khí tự nhiên nhất có thể, đồng thời không thể thiếu đi vẻ quyền lực của bản thân.
Song thủ tuỳ ý khoát ra sau lưng, trầm giọng dò hỏi:
"Tộc của ngươi đâu?"
"Xin thưa, chúng thần đang cùng những đồng đạo, đi về Thiên Khải Phong vì nơi này vẫn còn lưu lại chướng khí. Không thích hợp để lưu lại lâu hơn."
Nghe vậy, Tiêu Chính Nam đảo mắt quan sát một chút. Quả thật trong không gian vẫn còn đọng lại chướng khí tản mác, nên hắn có vẻ không có ý kiến gì. Sau đó ánh mắt chuyển dịch lên người của Mộc Tinh, thấy nó đã b·ị t·hương nặng, đồng thời Tiêu Ân Nhi cũng đang mang một số thương tích nhẹ.
Như một đấng minh quân, hắn phẩy nhẹ ngón tay hữu một cái. Một đạo quang bạch sắc lướt qua hai người. Thoáng cái những điều đó đều đã không còn. Trả lại hai tiểu yêu lành lặn.
Vừa nhìn thấy điều thần kỳ, Tiêu Ân Nhi không chút do dự, vội vã dùng tay ấn vào sau đầu của Mộc tinh ra hiệu cùng với nàng quỳ xuống mà cảm tạ.
"Đa tạ thánh thượng ban ân."
Lúc này ở phía sau cách Bạch Hổ không xa lắm, Lưu Nghị Thành đứng quan sát thấy tình cảm chủ tớ quá mùi mẫn nhịn không được mà nói:
"Nhanh lên đi! Cái tình cảnh này, nhìn ngứa hết cả mắt."
Bạch Hổ nghe được thì tỏ ra không quan tâm đến lời nói đó, đồng thời phất tay ra dấu cho hai người đứng lên.
Trước khi rời đi, Bạch Hổ không quên hỏi một câu:
"Ngươi tên họ là gì?"
"Tiểu yêu tên Tiêu Ân Nhi." Nàng cung kính đáp lời.
Nhận được câu trả lời, Tiêu Chính Nam xòe tay phải ra. Chớp sáng một cái hiện ra một lệnh bài trắng, trên đó khắc một chữ "Phù". Rồi nó lại chớp thêm một lần nữa, thay đổi vị trí nằm trên tay nàng.
Khi vẻ mặt của nàng hãy còn hoang mang chưa hiểu chuyện gì, thì Bạch Hổ trầm giọng nói:
"Sau khi tất cả đều đến Thiên Khải Phong, ngươi hãy đến Thiên Không Thành gặp bổn vương."
Trước yêu cầu có phần bất ngờ này, Tiêu Ân Nhi lẫn lộn cảm xúc. Suy cho cùng cái danh tiếng bạo quân, cũng khiến nàng có phần lo lắng. Nhưng nàng cũng không thể chậm trễ mà đáp lại ngay.
"Vâng."
Sau khi nhận lệnh, nàng cùng Mộc Tinh rời khỏi nơi này mà di chuyển về hướng đoàn yêu thú, rời khỏi Vong Ngữ Lâm.
Lúc này Lưu Nghị Thành mới đến gần mà tiếu ý nói.
"Từ bao giờ ngươi lại trở thành đấng minh quân thế? Thật khiến ta phải dụi mắt mấy lần."
Lời nói có ý châm chọc, Bạch Hổ liền nheo cặp chân mày tỏ ý khó chịu một chút rồi mới đáp:
"Yêu tộc của ta, đang trên bờ vực diệt vong. Ta không muốn một ngày nào đó, vương tọa của Yêu giới lại được ngồi lên bởi chủng loài thấp kép như con người." Nói đoạn hắn bất chợt tức giận, khiến toàn thân lát đát thoát ra vài đoạn khí trắng. Nghiến răng nói tiếp:
"Yêu giới là tất cả những gì mà ta cần, không thể đi theo vết xe đổ của Thần giới được. Đó là một sự sỉ nhục."
Nghe tới đó, kẻ ngốc cũng hiểu được Bạch Hổ muốn nói gì, Lưu Nghị Thành cười như không. Bước lên vài bước song song với Bạch Hổ, cùng đưa tầm nhìn về một hướng. Lạnh lùng nói:
"Cho nên ngươi mới thay đổi làm một minh quân, chấp nhận liều mình để mong cứu rỗi Yêu Giới sao? Nghe cũng thú vị đó!"
Nói đoạn hắn lướt mắt nhìn Bạch Hổ một cái, bắt được thái độ có phần ủy khuất của hắn, thì lại càng nở nụ cười ẩn ý đậm hơn.
"Bỏ đi! Dù gì liên minh với ngươi, nói kiểu gì cũng là vì lợi ích. Ta sao phải quan tâm đến vấn đề sống c·hết này."
"Hừm!"
Lúc này đằng sau lớp bụi khí trên đỉnh núi cao vạn trượng, Kinh Như Tuyết đã bị c·hôn v·ùi đến nổi nhịp tim đập có phần yếu đi rất nhiều, như thể đang thoi thóp.
Nằm mơ, hắn cũng không thể ngờ có một ngày bản thân lại lâm vào tình cảnh như thế này.
Bạch Hổ đã tạo ra một môi trường, mà ở đó khả năng phán đoán bằng âm thanh, bằng cảm nhận của Kinh Như Tuyết bị lu mờ. Để rồi Lưu Nghị Thành có thời gian và không gian để tung ra sát chiêu một cách bất ngờ.
Nói kiểu gì thì cũng là đánh lén, nhưng ở một thế giới mà chiến thắng mới là điều cấp thiết, thì bằng cách nào để giành được nó liệu còn có quan trọng.
Kinh Như Tuyết bị cổ năng lượng từ công pháp của đối phương nhập thể, làm kinh mạch như bị đứt gãy. Thêm nội phòng lẫn ngoại phòng bị phá, khiến hắn lúc này chẳng khác gì một con cua lột.
Nhưng đối với chấp niệm phải sống của bản thân, hắn không cho phép mình chịu c·hết ở chốn này.
Liền nghiến hàm răng nhuốm màu đỏ của máu. Bàn tay run rẩy cố gắng nắm lại thật chặt.
Hự...a.
Mặc cho công pháp đang bị ứ nghẽn, hắn gồng hết sức bình sinh vận lên chân khí. Chân khí như thể đi qua một con hẻm nhỏ, tuy chậm nhưng vẫn mang đến một sức mạnh kinh hoàng.
Quang kình bạo phát mở ra một đường hào quang chiếu thẳng lên bầu trời cao, mở ra ấn ký khai thiên đạo. Đồng thời phá nát ngọn núi đang c·hôn v·ùi bản thân hắn.
"Siêu"
Một hán tự cổ được khắc lên bầu trời đã ngả màu dần sang chiều tà. Ấn ký phát quang khắp tứ phương, lấn át cả vầng thái dương bằng tử bạch sắc.
Toàn thân Kinh Như Tuyết như bị lửa t·hiêu r·ụi, để lộ ra thân hình trên đầy cơ bắp. Tuy không đồ sộ, nhưng cũng đủ thể hiện rõ bản thân là kẻ luyện võ.
Nhân đó hắn bay dần lên cao bên trong cột sáng, hướng tầm nhìn khắp nơi tìm xem kẻ thù của hắn giờ đang ở đâu.
Sự quay lại đầy bất ngờ của Kinh Như Tuyết, phần nào khiến Lưu Nghị Thành cùng Tiêu Chính Nam kinh ngạc.
Tuy nhiên để mà nói hai người họ sợ, thì có lẽ là không. Bởi vì ở đây hai người cùng đánh một ắt hẳn lợi thế sẽ nghiêng về bên có số lượng nhiều hơn rồi. Huống chi cả ba đều là những cường giả hàng đầu của đại thiên thế giới.
Một đấu một chưa chắc đã tìm ra kết quả, này thêm một người nữa thì kết cục chưa đánh cũng đã rõ. Nhưng không hiểu Kinh Như Tuyết muốn làm gì, mà quyết chơi tất tay trong một lần.
Thấy tình hình có vẻ bắt đầu căng thẳng, Lưu Nghị Thành cùng Bạch Hổ liền bay lên cao, ngang tầm mắt với đối phương để mà xem xét.
Khi nhìn khí thế của Kinh Như Tuyết vẫn còn xung mãn như thế, thì Lưu Nghị Thành cũng thầm thán phục. Nhưng đối với hắn, Kinh Như Tuyết như là cá nằm trên thớt đang vùng vẫy tìm đường sống mà thôi. Liền trưng ra vẻ mặt tự tin vô đối.
Còn Kinh Như Tuyết nhìn thấy rõ mặt đối phương, thì không kiềm được sự thù địch. Tuy nhiên dù đang ở thế hạ phong vẫn không quên buông lời miệt thị.
"Không ngờ, hai kẻ bại tướng lại đi liên minh với nhau. Quả là khiến người khác mở rộng tầm mắt. Lưu Nghị Thành! Xem ra ngươi đã tự mình chui ra khỏi mai rồi nhỉ."
"Hahaha." Lưu Nghị Thành nghe thế thì đắc chí cười lớn. "Kinh Như Tuyết! Nhìn ngươi lúc này mà xem, c·hết là cái chắc rồi."
"Hừ! Ta có c·hết cũng phải kéo theo một trong hai ngươi đi cùng."
Nói đoạn Kinh Như Tuyết liền lùi một bước về sau, song thủ liền bắt đầu thủ thể để bộc phát kình lực. Thì Lưu Nghị Thành thản nhiên đưa tay ngăn cản.
"Khoan đã nào! Chúng ta cần nói chuyện một chút, không cần vội để đi gặp Diêm Vương đâu."
Ngay từ đầu Kinh Như Tuyết cũng ngờ ngờ ra điều này, nên hắn cũng muốn biết mục đích thật sự của hai kẻ này thật ra là gì. Liền tạm thời thu lại thế, mà đứng thẳng người. Lạnh nhạt hỏi:
"Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?"