Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhược Thủy Động Thiên

Chương 5: Thiên Phạt.




Chương 5: Thiên Phạt.

Hắn nghiến răng lạnh giọng nói:

"Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà chứng kiến, cái thứ mà ngươi coi là trò khỉ sẽ làm được gì."

Nói đoạn khí tức được Bạch Hổ khuếch đại lên, khiến sấm sét lan đi một cách nhanh chóng. Những chiếc vòi xanh trắng to lớn đó ôm lấy toàn bộ không gian. Giây phút xuất chiêu đã đến gần, Kinh Như Tuyết đã nhận ra điều đó, liền hừ lạnh, cùng ánh mắt sắc lẹm mà nói:

"Ngươi sẽ không thể thắng được ta."

Bàn tay hữu Kinh Như Tuyết, thuận thế đưa ra phía trước như xuất chưởng. Đồng lúc đó hai vòng tròn ma pháp tử sắc được hắn tạo nên ngay phần cổ tay. Ánh mắt liền bức ra những vần sáng tử bạch.

Ngay lập tức ở phía sau lưng hắn, một hình ảnh thật to lớn xuất hiện, so với lôi thần một chín, một mười. Hình dáng đó là một thần nữ, với tử sắc là màu chủ đạo, không rõ mặt mũi trông rất giống một pho tượng với đôi mắt trắng dã. Nhưng đồng thời lại có khí tức không thể xem nhẹ được.

Tiếp đến, Kinh Như Tuyết làm động tác tay xoay thành vòng cung. Qua trái rồi lại qua phải, như thể đang ra lệnh cho võ hồn.

Đồng dạng với động tác của chủ nhân, thần nữ với tên gọi Thiên Các đã đưa hữu chỉ về phía trước hướng về phía Bạch Hổ. Ngay lập tức, những chùm năng lượng như nước chảy nhanh chóng được tích hợp lại với nhau thành một đóa hoa khổng lồ.

Sự xuất hiện đến từ Thiên Các, làm sự áp đảo về mặt thế trận liền bị loãng ra. Những khu vực rừng bên dưới nơi Kinh Như Tuyết đương đứng, đã bị sự ảnh hưởng đến từ hồn lực này biến đổi về hướng tích cực.

Trái ngược với sự tiêu cực mà Lôi Thần mang đến, một sự hồi sinh mạnh mẽ của cánh rừng minh chứng cho sức mạnh có phần tương sinh tương khắc của cả hai.

Đương nhiên Bạch Hổ không muốn để đối phương có thời gian để đáp trả, nhanh chóng đưa ra quyết định t·ấn c·ông.



"Thật thú vị!" Ánh mắt của hắn trợn lên tỏ rõ sự thích thú cuồng loạn.

"Hãy nhận lấy!!

Lôi Thần Giáng Thế: Thiên Phạt."

Lời nói vừa dứt, Bạch Hổ tung một chưởng kình từ bàn tay phải hướng đến chỗ đối thủ mà xuất.

Dường như ngay lập tức, chú hổ trên vai lôi thần đi vài bước oai vệ. Rồi nhanh chóng đạp lên không trung lao v·út đến. Hàng loạt những tia sét do Lôi Thần tạo ra không đánh đi nơi khác nữa mà tập trung về phía của Chấn Lôi. Khiến một bước chạy của nó là khí lực lại mạnh thêm một tầng.

Từng bước giậm nhảy, đều để lại những dấu chân Lôi Hỏa trắng xanh.

Khí thế, như thể ăn tươi nuốt sống tất cả những thứ mà nó có thể chạm phải.

Bên này, Kinh Như Tuyết vẫn với dáng vẻ tự tin vốn có. Liền cười khẩy một cái cho cái sự hấp tấp của Bạch Hổ.

Sau đó hơi gập các đầu ngón tay lại, rồi nhanh chóng bung ra. Thiên Các nhận được lệnh liền đẩy đóa hoa năng lượng kia về phía của Chấn Lôi.

"Hoa Khai Dị Kiến Tâm Sát Thần."

Chiêu thức vừa được tung ra, đóa hoa phát ra hào quang tử sắc lao v·út đến đối kháng với đối phương.



Oành... Bang... Bang... Bang.

Hai tuyệt kỹ thượng thừa không phân định được thắng bại, chạm vào nhau và sinh ra một v·ụ n·ổ cực đại. Đồng thời tạo ra một cơn sóng xung kích mạnh mẽ, cuốn phăng tất cả những thứ ở bên dưới cánh rừng. Kéo dài ra hơn chục dặm vẫn chưa dừng lại.

Nơi va vào nhau ấy, đã để lại một hố sâu hun hút không nhìn thấy được đáy, cùng một lớp mảng khí bụi khổng lồ. Đến cả hai võ hồn kỹ đều đã đồng loạt biến mất, đồng thời ấn ký khai thiên cũng đã chìm vào dòng xoáy của cuộc chiến mà biến tan vào hư vô.

Bầu trời đen khi nãy cũng đã bị chia cắt làm hai nửa, màu tối nay đã biến đổi thành một sắc đỏ rực như máu. Về phần Kinh Như Tuyết, hắn chẳng may khi mà lớp bụi khí lại đang quấn lấy hắn, đồng thời che mất đi tầm nhìn. Nếu chỉ là một tấm bụi khí bình thường, thì chỉ cần một lần vung tay. Ắt hẳn thứ này sẽ không thể làm khó được hắn.

Tuy nhiên, với kinh nghiệm chiến đấu dài dẵn, hắn đã ngay lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường.

Từ những đám bụi, bỗng chốc lại cuồn cuộn lên giống mây, lẫn trong đó là những tia chớp xanh trắng. Điều này khiến Kinh Như Tuyết đưa ra nhận định, Bạch Hổ đang giở trò. Bèn nhếch một bên mép, Kinh Như Tuyết lạnh giọng nói:

"Mây tích điện, con hổ nhà ngươi thật là lắm trò hay."

Thực tế, Bạch Hổ cũng đã dự tính được việc này. Nên mới gọi ra những quần thể mây đen trữ lôi kình trên bầu trời, với mật độ dày đặc đến mức che được cả thái dương. Nhân lúc cả hai tuyệt kỹ triệt tiêu lẫn nhau, Bạch Hổ đã nhanh chóng chuẩn bị phương án t·ấn c·ông khác.

Dùng đám bụi vừa được sinh ra đó, mà dẫn thêm lôi điện từ những đám mây hòa trộn vào trong môi trường hỗn tạp này. Thoáng cái đã tạo nên một trận đồ làm từ Lôi năng. Nhìn có vẻ không được hoa mỹ, nhưng sức mạnh không thể coi thường.

Một phần cũng là do may mắn, hướng gió đã đẩy khối bụi khổng lồ này, bao trùm lấy đối thủ tạo ra cơ hội cho Bạch Hổ triển khai thế trận như ý muốn. Trận đấu này của cả hai cường giả đỉnh cao, là lần đầu tiên họ tung hết sức giao đấu. Nên tuyệt nhiên có nhiều võ kỹ cùng chiêu thức của nhau mà cả hai không hề nắm rõ.

Điều đó khiến Kinh Như Tuyết cũng có phần dè dặt trước đối thủ của mình.



Nên khi nhận ra đây là trận pháp, Kinh Như Tuyết đã tự thân tạo ra một kết giới hình tròn để tự bảo vệ chính mình, trước khi nghĩ đến chuyện đáp trả.

Vừa đúng lúc kết giới được hoàn thiện, thì một bóng đen xẹt qua như thiểm điện. Trực tiếp chạm chi thể lên kết giới mà phát ra những tia quang năng mạnh mẽ như điện. Nhưng dù là thế, thứ lưu lại chỉ là nỗi thất vọng vì không hề gây ra một chút tổn hại nào đáng để Kinh Như Tuyết phải căng thẳng.

Chỉ cần một lần chạm, bóng đen lại nhanh chóng lẫn vào những đám bụi nay đã được tích điện biến thành không khác gì mây.

Cách t·ấn c·ông này, không khác gì lối đánh theo kiểu du kích, ru ngủ đối phương. Sự thông minh và biến ảo khôn lường trong cách chiến đấu hôm nay của Bạch Hổ, khiến sự tự tin của Kinh Như Tuyết có phần lung lay.

Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ được lại có diễn biến thế này, nên tạm thời chưa muốn động thủ ngay vì muốn xem cho thật rõ, cái đầu đầy bã đậu mà hắn luôn gắn cho Bạch Hổ thật ra đang muốn làm gì.

Lần này qua lần khác, Bạch Hổ vẫn duy trì việc t·ấn c·ông vào kết giới và tụ lực vào song thủ, khiến nó sinh ra một lôi kình lên kết giới mỗi khi chạm vào. Lúc đầu mọi chuyện cứ như thể Bạch Hổ đang làm trò hề, nhưng đến lần chạm thứ 100 trở lên, thì một loại âm thanh được sinh ra ở tần số cực thấp.

Với mức độ như vậy thì không phải ai cũng nghe được, nhưng đối với độ nhạy của thính giác của mình, Kinh Như Tuyết lại nghe không sót một miếng nào.

Tiếng.

E...e...e.

Gây cho hắn không ít sự phiền toái và vô cùng khó chịu. Ban đầu còn cố chịu đựng, nhưng khi thanh ấm đó liên tục vang vọng khiến sự bức bối dâng lên đến tận não.

Đó là điều mà Bạch Hổ muốn nhìn thấy nhất, và Kinh Như Tuyết đã đi đúng hướng mà hắn cần.

Không dễ để biết con người này đang toan tính điều gì, nhưng trước mắt hắn cứ duy trì việc t·ấn c·ông theo kiểu này liên tục. Khiến đối thủ tức đến phát điên.

"Khốn kiếp thật ! Ngươi có thôi giở trò được không ?"