Chương 4: Lôi Thần Giáng Thế.
Sớm muộn gì cũng phải quyết đấu với nhau đến một mất một còn, nhưng điều không ngờ là Bạch Hổ lại gọi ra hồn lực nhanh đến như vậy.
Nhưng điều bất ngờ còn nằm ở phía sau.
Khi khí chiêu vừa xuất, không cần biết kết quả có ra sao thì Bạch Hổ đã vội thu tay về.
Tiếp theo hắn đặt để hai bàn tay song song hướng lên trên, lòng bàn tay úp vào nhau đồng thời toàn thân vận lên chân khí. Làm nơi tiếp xúc của song thủ sinh ra luồng sáng tựa sét với sắc màu xanh trắng.
Cổ năng lượng vừa được tạo ra đó, càng lúc càng cường hãn đến độ sinh ra những đường sấm đánh ra xung quanh. Thoáng chốc toàn cơ thể của Bạch Hổ, đều được phủ lấy bởi những mảnh điện.
Đòn "Lôi Phạt" khi nãy vẫn chưa kết thúc, thì những tia sét đã di chuyển ngược lên trên không trung, sản sinh ra những quần thể mây đen khổng lồ. Len lỏi trong từng đám mây nhỏ là những tiếng sấm kèm theo những tia sét.
Kinh Như Tuyết nghe thấy âm thanh, cùng khí tức của đối phương thì đã nhận ra, Bạch Hổ đang muốn dùng đến chiêu thức cực mạnh nhằm đả bại hắn càng sớm càng tốt. Nhưng đối với Kinh Như Tuyết mà nói, Bạch Hổ càng vội thì khả năng chiến thắng của hắn lại càng cao. Nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
Dáng vẻ ẻo lả của nữ nhân tạm thời được hắn thu lại, trưng ra một dáng vẻ nghiêm túc. Song song với đó ánh mắt cũng không còn dịu nữa mà trở nên vô cùng nghiêm. Hừ lạnh một cái, cơ thể nhún nhẹ bạo phát ra cường công. Bao bọc lấy cơ thể Kinh Như Tuyết bằng một màu tử sắc. Đồng thời bộ y phục của hắn đang mang trên người từ màu trắng, đã ngay lập tức bị nhuốm hẳn sang màu tử bạch.
Khí tức của cả hai tạo ra trên bầu trời v·a c·hạm với nhau, tạo nên một mặt phẳng tiếp xúc.
Ở nơi đó chúng không ngừng đấu đá và lấn át nhau, tuy nhiên không có bên nào tỏ ra là nổi trội hơn cả.
Khi làn khói của sự v·a c·hạm vừa rồi theo thời gian bị thổi bay đi mất, ánh mắt của Kinh Như Tuyết mới có thể nhìn thấy rõ đối phương. Xung quanh của Bạch Hổ giờ đây bao trùm bởi một tấm màn năng lượng xanh thẫm, thi thoảng lại có những tia sét xuất hiện bên trong.
Lúc đó hắn nhìn thấy Kinh Như Tuyết, cũng đã nghiêm túc thì nở nụ cười đắc thắng. Bởi vì hắn cuối cùng, cũng đã ép đối phương phải thật sự đấu với mình. Tuy nhiên, Bạch Hổ vẫn tiếp tục duy trì việc tụ lực này mà không hề lo lắng sẽ bị đối thủ t·ấn c·ông. Cho dù có muốn, Kinh Như Tuyết cũng không thể làm gì hơn. Vì thời điểm ngắt chiêu thức này đã qua đi rồi, lúc này cả Lôi Thần và cổ năng lượng kia đều rất mạnh.
Nếu không nắm rõ, thì tất không nên liều lĩnh. Đó cũng là lý do, mà Bạch Hổ nhanh chóng thu tay về để biến chiêu trong chiêu nhằm không để Kinh Như Tuyết kịp trở tay.
Thế cuộc đã định sẵn, cho nên Kinh Như Tuyết cũng chỉ có thể thư thả mà chờ đợi đối phương hoàn thành chiêu thức tụ lực của mình, rồi mới tính đến chuyện đáp trả.
Nhờ đó mà Bạch Hổ, có thể thời gian để tiếp tục tích tụ thêm nhiều xung lực, để gia tăng sức mạnh của bản thân. Những tia sét cứ thế mà được nhân rộng thêm lên. Đến một mức độ nhất định, những đường đi của nó như những con bạch tuộc, đang vung những chiếc vòi của bản thân ra mà bắt lấy những thứ xung quanh.
Kinh Như Tuyết có chân khí hộ thể, nên tạm thời những thứ đó hắn xem như là không quan trọng. Và nhường lại sân khấu cho Bạch Hổ cùng Lôi Thần.
Sấm chớp vang trời như lễ hội, khí thế không thua kém gì trăm quân vạn mã.
Ban đầu chúng rất thưa thớt và nhỏ giọt không đáng kể, nhưng dần dà số lượng cùng chất lượng của những lần xuất hiện lần sau lại kinh khủng hơn lần trước.
Những thân cây to lớn hầu hết đều bị sức mạnh đến từ thượng giới, chẻ làm đôi hoặc làm ba. Thậm chí, đến những ngọn núi cao cũng không nằm ngoài cuộc vui với xu hướng tồi tệ này.
Đồng hành với những thứ đó, là nhiều đường kẻ được vẽ dưới nền đất và vách núi vừa dày vừa kéo dài tạo nên những rãnh đất tựa như những con sông khô. Trên bầu trời đang bị chiếm ngự, bởi những quần thể mây mang theo sấm sét. Thì bất chợt chúng liền bị vén ra xung quanh, tạo nên một vòng tròn lớn.
Một đạo quang ánh sáng xanh trắng, ngay lập tức thế vào chỗ đó. Và khơi màu cho một trận ma pháp, do chính Bạch Hổ bỏ công sức để tạo ra. Hình dáng của trận pháp, là sự kết hợp của rất nhiều hình tròn xếp chồng lên nhau, đồng thời ngay giữa trung tâm là một hán tự cổ khắc một chữ "Hổ".
Thứ đó được gọi là ấn ký khai thiên.
Khi hán tự kia xuất hiện chưa được bao lâu, liền bắn ra một chùm sáng xuống nơi Bạch Hổ đang đứng.
Dường như là ngay lập tức, một số đường nét như những hình xăm phát ra ánh sáng xanh trắng với hình thù kỳ lạ xuất hiện trên phần cổ của Bạch Hổ. Sau đó, là đến một cổ năng lượng với hình dạng không nhất quán về hình thể, từ đâu đó xuất hiện và bay lượn theo hình xoắn ốc xung quanh người của hắn.
Sau khi ấn ký kia bắn hết chùm sáng, thì cũng là lúc cổ năng lượng kia thật sự thành hình. Với một thân thể là hổ trắng, đúng với tên gọi của Tiêu Chính Nam "Bạch Hổ". Tuy nhiên con hổ này lại làm từ lôi quang, từng bước di chuyển của nó đều tứa ra điện cho nên nó được gọi với cái tên khác "Chấn Lôi."
Khi ấn ký tượng trưng thực lực đã biến ra, thì đồng thời khắc đấy, những tia sét lúc nãy đánh loạn xạ không có chủ đích nay đã tập trung đánh về một hướng trên vai lôi thần. Những đường sấm nhanh chóng vẽ ra, một thân hổ to lớn bằng điện và sét. Với kích thước ước chừng ba thước sáu tấc.
Vừa xuất hiện nó đã gầm thét, tạo ra những đường sét luy lực nhằm thị uy sức mạnh tuyệt đối.
Hai vật thể mạnh nhất của Lôi hệ được triệu hoán, đã gián tiếp mang đến cho cánh rừng bên dưới một cuộc vui không thể nào tàn khốc hơn được nữa.
Phải gọi là cơn mưa sấm sét, vì nó đã đánh xuống với cường độ dày đặt và liên tục. Phá hủy tất cả những thứ tồn tại trong phạm vi khoảng năm dặm đường.
Đồng thời đính kèm với nó là những ngọn lửa đã được thắp lên, cánh cổng địa ngục chốn nhân thế đã được Bạch Hổ trực tiếp mở ra.
Tất cả những sinh vật có trí giác, đương nhiên là chúng không muốn c·hết một cách oan ức. Tuy nhiên đúng với câu nói "trâu bò húc nhau ruồi muỗi c·hết" suy cho cùng, kẻ yếu không có quyền chọn cách c·hết cho mình
Những điều tồi tệ hơn, là thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Và đó chính là âm thanh. Nó là sự kết hợp của những tạp âm không rõ ràng cùng tiếng sấm đi kèm với công lực của Bạch Hổ, khiến những sinh vật nào vô tình nghe được đều sẽ bị phá hủy đi màn nhĩ và mất đi khả năng nghe. Tệ hơn có thể phá hủy cả bộ óc.
Kinh Như Tuyết cũng đã nhận ra được điều đó, nên hắn đã tự phong bế đi thính giác nhằm loại bản thân khỏi tầm ảnh hưởng.
Điều này diễn ra đồng nghĩa, đối phương đã đạt đến ngưỡng cần thiết cho võ kỹ của mình. Nên Kinh Như Tuyết cười lạnh, ngữ khí đầy tính coi thường:
"Trò khỉ của ngươi đã xong rồi sao? Ta tưởng ngươi sẽ làm chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm. Thì ra chỉ đến thế."
Với lời nói đó, Bạch Hổ chỉ hận không kết liễu Kinh Như Tuyết ngay lập tức.