Chương 48: Đau đớn.
Những sợi dây leo nhanh chóng quấn lấy Trương Vệ theo hình vòng tròn, đồng thời siết lại thật chặc, như thể chúng đang buộc bánh.
Điều đó đã khiến cơ thể của chàng đầy v·ết t·hương tích, không khác gì một cái rổ.
Cơn đau thể xác khiến chàng phải rơi những giọt lệ của đấng nam nhi tưởng chừng nhưng rất khó để xuất ra.
Nhưng thật chất những giọt nước mắt đó minh chứng cho sự bất tài vô năng của chàng ngay lúc này.
Chàng đã để cảm xúc lấn át lý trí mà bị phân tâm vào giây phút quan trọng nhất.
Nên mọi chuyện mới thành ra như thế.
Đương nhiên chàng không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này, bởi vậy cảm xúc trong lòng thật khó mà diễn tả thành lời. Nó như thể rơi thẳng vào một cái hố sâu đầy chông nhọn của sự tuyệt vọng.
Trong giây phút này chàng nhớ đến những hình ảnh về mẫu thân của mình. Mặc dù những hình ảnh đó chỉ còn lưu lại một ít trong tâm trí của chàng mà thôi.
Hơi ấm, cùng giọng nói của người, cũng đã dần trôi vào những phần ký ức đơn điệu của quá khứ. Chàng cứ thế mà đã không còn một chút ý thức nào nữa.
"Mẫu thân, hài nhi vô năng. Đã phụ sự kỳ vọng của người."
Đến lúc này một từ xin lỗi chàng cũng không còn đủ sức để mà nói nữa rồi. Cứ thế mà th·iếp đi.
Điều mà chàng đang hứng chịu chưa phải là tất cả. Bởi vì nguồn năng lượng của ngọc bội đã vô tình báo vị trí cho một kẻ đang rất hận chàng đến tận xương tủy.
Đó chính là Ma Khuyển Vương và đây là lãnh địa của nó cơ mà.
Không một chút chần chừ hay là do dự, lại một lần nữa Ma Khuyển Vương đã ném về phía chàng một cổ năng lượng mạnh mẽ. Với sức mạnh tương đương lần trước. Cổ năng lượng đã đi với tốc độ cực nhanh từ hướng Bắc cách chàng ước chừng năm dặm mà lao tới.
Nhưng tình hình lúc này, đã khác hoàn toàn so với lần trước khi mà chàng đã bị khóa chặt cả tứ chi. Tệ hơn là đang b·ất t·ỉnh.
May thay trong lúc dầu sôi lửa bỏng. Một tia sáng mang theo một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong tiềm thức của chàng. Điều đó đã đánh thức khát vọng sống đang bị ngủ quên trong chính con người của chàng.
Ngay lập tức chàng liền mở mắt ra, như thể đã bừng tỉnh lại sau một cơn ác mộng. Khi này ý chí của chàng đã trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nếu đã không thể dùng đến chân khí, thì chàng dùng sức mạnh đến từ cơ thể con người này.
Mặc cho những gai nhọn, đâm sâu thêm vào da thịt, chàng vẫn cố gắng gồng hết sức bình sinh từ trong cơ thể. Không ngoài mục đích thoát khỏi sự trói buộc.
Thành công thì chưa thấy nhưng hiện thực trước mắt đã khiến người khác nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Từ những v·ết t·hương nhỏ mà do sự kháng cự của Trương Vệ song song với khả năng siết chặt của loại yêu tinh này. Đã khiến miệng v·ết t·hương cứ thế mà được mở rộng đồng thời những mũi gai nhọn đã đâm vào cơ thể chàng đến tận 3 phân.
Chỉ một chút nữa thôi là chạm đến dây thần kinh của chàng rồi. Nếu đâm sâu thêm một phân nữa thì rất có thể Trương Vệ sẽ bị phế về sau.
Theo đó mà những giọt máu tươi không ngừng rơi xuống mặt đất, màu của y phục cũng đã bị nhuốm lên một màu đỏ đậm.
Những điều đó không thể khiến chàng dừng lại hành động liều mạng này. Mà nó lại làm chàng điên cuồng mà thực hiện quyết tâm của mình.
Yêu tinh kia dường như cũng không phải là đối thủ xứng tầm với hành động đày đọa thân xác này của Trương Vệ. Chúng đã bị xương cùng thịt của chàng ép đến mức sắp bị đứt ra.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã sắp ngã ngũ. Thì ánh sáng từ cổ năng lượng của Ma Khuyển Vương đã thắp sáng cả màn đêm u tối, chiếu thẳng nó lên gương mặt của chàng.
Khi chàng kịp nhận ra điều đó thì khoảng cách chỉ còn lại một dặm và thời gian dành cho chàng phản ứng dường như đã không còn.
Ánh mắt của chàng nhìn nó, lộ rõ sự tuyệt vọng. Ông trời thật biết trêu ngươi phải cảm xúc của con người. Khiến chàng lúc này như thể buông xuôi tất cả, phó mặc sự sống mình cho số phận.
Sự chống cự cũng vì thể mà đã tiêu tán đi mất.
Khụ.
Một giọng ho khan cất lên, từ trong cuống họng của chàng phun ra một ngụm máu tươi. Sự tác động của cổ năng lượng kia lại khiến cơ thể chàng không tự chủ được mà phải thổ huyết.
Lần này thương thế của chàng không hề nhỏ. Do bị suy yếu về chân khí nên hộ thể của chàng đã dần mất đi. Nay lại bị đả kích cả trong lẫn ngoài phá nát cả nội ngoại phòng.
Giờ chàng không khác gì cá nằm trên thớt. Không còn một chút kháng cự nào.
Chàng khó khăn ngẩng đầu lên trời cao phía trên. Rồi dần mở miệng với hàm răng đầy máu mà nói, trong uất hận:
"Hôm nay, Trương Vệ ta c·hết trong sự uất ức. Một ngày nào đó, ta sẽ trả thù cái thứ gọi là Thiên đạo."
Dù cho có nói như vậy, nhưng chàng đã quyết định dùng chút sức tàn nhằm thoát ra thêm một lần nữa trước khi cổ năng lượng kia đến.
Nhưng mọi sự cố gắng suy cho cùng đã mang đến cho chàng một kết quả vô cùng thất vọng. Sức của chàng đã dường như chạm đáy hơn nữa mặt đất bên dưới cũng đã vì chàng mà chuyển hẳn sang một màu đỏ.
Lúc chàng nhận ra được sự thật nghiệt ngã thì cũng là lúc cổ năng lượng kia đã đến sát bên.
Giây phút mà chàng không muốn nó đến nhất, có lẽ đã cận kề. Cái c·hết quả thật là đáng sợ, nó khiến con người ta không mấy dễ dàng mà chấp nhận nó. Bởi vì còn rất nhiều chấp niệm lưu lại nơi dương thế, sao có thể buông bỏ khi mà vẫn chưa thực hiện được nó.
Nếu lúc này có một câu hỏi được đặt ra. Có lẽ sẽ là, chàng có quay lại đây một lần nữa chăng. Câu trả lời ắt hẳn vẫn là có, chàng không hối hận về việc quay lại mà chỉ là tiếc cho cuộc sống của chàng thật quá ngắn ngủi.
Không muốn buông bỏ nhưng sự thật ép chàng phải buông bỏ, chàng bèn nở một nụ cười nhẹ nhàng. Rồi nhắm mắt lại trong thanh thản mà chờ đợi.
Nhưng lúc chàng không ngờ đến lại là lúc tia sáng của hy vọng lại được thắp lên.
Một cổ năng lượng màu xanh lá, từ phía sau lưng chàng với hình dạng như một tàu con thoi. Lướt đến với tốc độ cùng sức mạnh có thể nói là tương đương với chiêu thức của Ma Khuyển Vương.
Cả hai va vào nhau, và tạo ra một v·ụ n·ổ vô cùng lớn. Đến nổi khiến mặt đất rung chuyển như thể đ·ộng đ·ất. Trận cuồng phong theo đó mà sản sinh ra xung quanh thổi bay tất cả tạp vật.
Trương Vệ đứng gần tâm cũng không ngoại lệ, nhưng do cơ thể chàng đang bị trói chặt. Nên khi trận cuồng phong dâng lên. Chàng chỉ bị thổi nghiêng một góc.
Vết thương theo đó mà bị xé ra, khiến da thịt chàng chả khác gì bị phân thây. Đau đớn như c·hết đi sống lại.
Lẫn trong màn sương mù vừa được tạo ra sau v·ụ n·ổ, một đạo quang xanh lục đi xuyên qua nó mà nhắm đến chỗ Trương Vệ.
Từ bên trong, một bàn tay nhỏ nhắn và vô cùng mềm mại của nữ nhân liền đưa ra mà chạm đến phần cổ tay của chàng.
Từ chỗ tiếp xúc da thịt đó, một nguồn năng lượng xanh lá di chuyển từ người thần bí sang cơ thể chàng.
Nguồn năng lượng đó đi đến đâu là hóa v·ết t·hương của chàng lành lặn lại như cũ. Đến nỗi một vết sẹo cũng không hề có. Thần kỳ hơn là kịch độc trong cơ thể chàng cũng đã hoàn toàn được hóa giải.
Cơn đau nhục thể qua đi trả lại một Trương Vệ bình an không một vết xước.