Chương 49: Người đến là ai ?
Năng lượng bí ẩn kia tiếp tục di chuyển, và khiến yêu tinh đang mạnh mẽ siết chặt cơ thể Trương Vệ kia. Biến nó thành một nhánh cây khô héo, không còn chút sức sống nào nữa.
Chỉ trong một thời khắc ngắn ngủi, người thần bí đã hóa giải hai mối nguy hại đe dọa đến tính mạng của Trương Vệ mà không lấy gì làm khó khăn.
Về phần Trương Vệ do đã quá tuyệt vọng cùng cơn đau nhục thể đã đạt đến đỉnh điểm. Khiến chàng hầu như là không còn một chút xúc giác nào. Nên cho dù là nữ nhân chạm vào cánh tay, chàng cũng không nhận ra mà hai mắt vẫn kiên định nhắm nghiền.
Trong trí tưởng tượng phong phú của mình. Chàng đã nghĩ ra đến hàng nghìn cảm xúc đau đớn khác nhau dành cho c·ái c·hết.
Đột nhiên nghe thấy t·iếng n·ổ lớn rồi cơ thể bỗng chốc nhẹ nhõm. Cơn đau cũng biến tan, khiến chàng cứ ngỡ là c·ái c·hết đến thật nhẹ nhàng không như những gì mà chàng đã hình dung.
Thì tự cười bản thân mình một cái.
Bỗng dưng một mùi hương vừa lạ mà lại vừa quen đã được chàng ngửi thấy. Lúc đầu chàng cứ nghĩ bản thân đã đến Âm Giới lẹ như vậy hay sao ?
Nhưng rồi chân khí đã khôi phục, kéo theo khả năng cảm nhận của Tâm Nhãn quay trở lại. Ngay lập tức chàng đã nhận ra bản thân chàng vẫn còn ở lại dương thế. Vui buồn lẫn lộn, lên xuống thất thường của mạch cảm xúc khiến chàng liền mở mắt ra để nhìn cho rõ sắc màu của nhân gian. Còn sống là còn cơ hội.
Từ mùi hương cơ thể này, chàng liền đoán ra nữ nhân bên trong cổ năng lượng màu xanh lục kia là ai. Nhưng không để chàng nhiều lời, người đó liền nắm tay chàng kéo đi. Trong lúc di chuyển, không biết là vô tình hay cố ý mà lại đi ngang qua chỗ tín vật của mẫu thân. Trương Vệ nhanh như chớp thu nó lại vào trong nạp giới.
Họ tiếp tục di chuyển đến sườn núi phía Đông Nam của Ma Thú Hạch thì dừng lại.
Khi đến nơi nữ nhân thần bí cũng buông bàn tay của Trương Vệ ra rồi thu lại chân khí của bản thân. Tấm màn chân khí được hạ xuống, thì người bên trong đó không nằm ngoài dự đoán của Trương Vệ.
Với cổ áo màu xanh dựng đứng, mùi hương trên cơ thể ngào ngạt. Không thể lẫn vào đâu được là nữ nhân đó. Tuy nhiên có khác một chút là nữ nhân ấy đã xõa tóc ra tùy ý để mái tóc dài của mình phủ đến ngang lưng. Giỏ đựng dược liệu cũng không còn thấy nữa.
Dù cho người có trí tưởng tượng phong phú cũng không thể ngờ được diễn biến này lại xảy ra. Trương Vệ đầu tiên là ngạc nhiên tiếp đến là áy náy, cuối cùng ân hận đành chắp tay lạy trước ngực cung kính ngưỡng mộ nói :
"Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương. Cô nương thật đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân mà quay lại cứu tại hạ. Ơn này không biết báo đáp thế nào."
Nữ nhân yên lặng, cước bộ tiến lên trước hai bước, rồi khẽ quay người lại, gương mặt chỉ cho Trương Vệ nhìn được một bên, nhưng lại không kém phần mê người, so với lúc buộc tóc thì lúc này nữ nhân ấy xinh đẹp hơn bội phần, mỉm cười nói:
"Chẳng qua ta không muốn mắc nợ ai. Ngươi không cần để tâm, chúng ta đi tiếp rời khỏi khu rừng này thôi."
Không khí có chút quái dị, Trương Vệ thì không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào để mở lời, còn nữ nhân ấy lại không muốn nói gì thêm. Cho nên Trương Vệ chỉ còn cách gật đầu đồng ý, đảo bước men theo sườn núi mà đi. Mà chỗ hai người đang đứng lại ở một khoảng cách khá xa so với bìa rừng. Họ chỉ còn cách đi vòng qua khu rừng này men theo sườn núi mà rời khỏi.
Một ngày mệt mỏi đối với cá nhân Trương Vệ. Chàng đã tiêu hao rất nhiều nội tức, cho nên cần phải tịnh dưỡng để khôi phục.
Trải qua giây phút sinh tử, Trương Vệ mới cảm thấy được sự yếu kém của bản thân là thế nào. Người trong giang hồ thật đúng với câu thân bất do kỷ. Vừa lê bước chân nặng nề chất chứa đầy sự mỏi mệt bước từng bước tiến về phía trước. Trương Vệ không ngừng suy nghĩ.
Từ trước đến nay chàng là một người thích an phận, nhưng khi sống trong thế giới mà năng lực mới là thứ quyết định tất cả, buộc chàng phải ra ngoài lăn lộn. Chàng rất muốn một bước làm cường giả hùng mạnh nhưng trên đời làm gì có chuyện dễ như vậy.
Thử thách vừa rồi Trương Vệ tự nhủ sẽ không nhục đi ý chí của mình. Chàng quyết định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ lần này, để quay về .Trăm ngàn nỗi tâm sự trong lòng, Trương Vệ cứ lặng lẽ mà đi, đến khi chàng nhìn lại phía trước thì không thấy nữ nhân ấy nữa.
Nhưng mùi hương của cô nương ấy thoang thoảng cách chàng ở phía sau lưng một đoạn. Nên theo phản xạ tự nhiên Trương Vệ ngoáy đầu lại nhìn. Nữ nhân ấy, đang ngồi xuống đất bàn tay đang bám lấy bàn chân bên phải, gương mặt lộ vẻ đau đớn.
Trương Vệ cũng theo đó mà nhìn đến chân nàng.
Ánh sáng từ bầu trời mặc dù hơi tối nhưng vẫn vừa đủ cho Trương Vệ nhìn thấy rõ. Thứ đập vào mắt Trương Vệ khiến chàng không thể nào ngạc nhiên hơn.
Đôi hài mà nữ nhân đang mang cứng và dài như vậy mà vẫn bị một màu đỏ thẫm từ bên trong thấm đẫm ra ngoài, nó đậm đến nỗi lấn áp đi cả màu xanh. Trương Vệ nhìn thật kỹ thì thấy trên chiếc hài đó đã bị khoét một lỗ vào trong. Nàng đã b·ị t·hương rồi.
Vết thương này phải to chừng một cái cổ tay của Trương Vệ hoặc nhỏ hơn bởi vì chàng ở xa kèm ánh sáng không rõ ràng nên không thể nào nhìn thấy rõ được, nhưng với tình trạng như vậy nữ nhân vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Nhưng nàng b·ị t·hương lúc nào, mà đến lúc này mới nhận ra, khiến chàng nhất thời đau xót. Liền muốn chạy đến thật nhanh đặng xem xét. Nữ nhân thấy Trương Vệ chạy lại gần, gương mặt lộ rõ sự bực tức, quát:
"Ai cho ngươi lại đây, Ta không cần ngươi giúp."
Từ lúc Trương Vệ gặp nữ nhân cho đến tận giây phút này, có thể nói hai người không thân thiết đối mức độ quan tâm nhau như vậy. Tuy nhiên gương mặt này của nữ nhân khiến chàng cũng bất ngờ. Đúng là nữ nhân càng đẹp khi mà họ giận lên thì cũng thật là đáng sợ chẳng kém gì mãnh hổ gầm thét.
Trương Vệ khựng lại trước lời nói đó.
Trong đầu chàng cũng định rời đi vì dù gì cô gái này có thể thuần phục Hàn Nha Thảo, kèm theo việc có thể đánh ngang cơ với Ma Khuyển Vương nhất định không cùng đẳng cấp với chàng. Có thể nữ nhân này là Dược Sư bật cao, minh chứng qua việc nàng rất rành về dược liệu và cái giỏ nàng ta mang theo cũng toàn là dược phẩm bậc bạc trở lên. Có lẽ việc quan tâm nàng ta là dư thừa.
Trương Vệ cũng không muốn dây dưa với cô nương kỳ lạ này thêm. Dù gì chính nàng cũng đã mở miệng, kèm thêm trong lòng chàng cũng có một chút gì đó hận, nếu nàng ta không thần hành nhanh bỏ chàng lại. Thì chàng đã không phải đối diện với của tử như vậy.
Nghĩ sao thì làm vậy chàng quay lưng lại về phía nữ nhân. Bước nhanh đi tiếp mà không một lời từ biệt. Đi được chừng năm bước, thì lương tâm của chàng không cho phép bản thân vô tình đến như vậy. Liền dừng lại, gương mặt cúi thấp xuống. Để cho mái tóc tùy ý che đi biểu cảm của chính mình. Đồng thời hai bàn tay vô thức mà xiết lại thật chặt.
"Có ơn trả ơn, có oán trả oán. Ai bảo ta nợ cô nương quá nhiều."
Lời nói vừa xuất, chàng liền quay lại, dứt khoát tiến đến gần nơi nàng đương ngồi. Gương mặt đầy sự nghiêm nghị nói:
"Thứ lỗi cho ta lỗ mãng."
Sau đó trực tiếp quỳ một chân và ngồi luôn xuống bên cạnh.