Chương 47 : Thoát thân.
Thật ra trong giây phút ngặt nghèo nhất, Trương Vệ đã nghĩ ra một đối sách.
Đúng lúc quả cầu kia vừa đến, chàng đã nhanh chóng tụ lực vào song chưởng sau đó thì xuất năng lượng ra hướng xuống mặt đất.
Từ đó tạo ra một lực đẩy bản thân chàng bay nhanh lên cao, vượt qua tầm tác động của khối năng lượng khổng lồ.
Tuy nhiên dù có là thế thì dư kình của đối phương tỏa ra xung quanh cũng đã đủ công phá lớp chân khí hộ thân, khiến Trương Vệ phải thổ ra một ngụm máu tươi.
Không vì vậy mà Trương Vệ ngừng lại, chàng đã tận dụng độ xoáy của quả cầu sản sinh ra những luồng gió cực mạnh làm bàn đạp để chàng nhanh chóng thoát thân.
Lực từ Hỏa Bộ kết hợp với sức gió đẩy, nhanh chóng đưa Trương Vệ bay đi mất dạng. Chính vì thế, đã khiến Ma Khuyển Vương đinh ninh rằng chàng đ·ã c·hết.
Đến khi mặt trời xuống núi thì Trương Vệ đã ở bên ngoài Ma Thú Hạch.
Cả ngày mệt mỏi dường như đã gần khép lại, ánh mắt chàng kiệt quệ sức sống nhìn lại khu rừng ác mộng:
"Thật là may mắn, tưởng đâu là c·hết rồi chứ."
Nói đoạn chàng vươn vai, đồng thời nhún người vài cái.
"Bây giờ phải tìm một nơi nghĩ chân đã."
Trương Vệ lấy quyển trục ra xem lại thêm một lần thì được biết vị trí của chàng đang ở hướng Đông của Ma Thú Hạch, nếu chàng đi ra thêm ba dặm đường nữa sẽ có một thôn làng nhỏ.
Đấy có thể là nơi trú chân của chàng đêm nay, thấy vậy Trương Vệ vui vẻ mỉm cười, trong đầu thì không ngừng tưởng tượng về những món ăn ngon rồi còn cả việc tắm nước nóng.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã khiến chàng trở nên rộn rực hết cả người. Cả ngày hôm nay bôn ba tìm kiếm Hàn Nha Thảo chàng chưa ăn gì nên hiện giờ rất lấy làm đói.
Nhắc đến Hàn Nha Thảo khiến chàng không giấu được sự thất vọng mà nói:
"Hôm nay thật là xui xẻo, thôi đành vậy mai lại tiếp tục."
Nói đoạn chàng quay lưng về lối mòn chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên chàng vô tình rờ đến vùng bụng của mình.
Một cảm giác thiếu thiếu gì đó khiến chàng đưa mắt nhìn xuống thì nhận ra phần áo của mình ngay bụng đã bị rách một lỗ.
Vừa nhìn thấy ánh mắt chàng hiện rõ sự hoảng loạn, chàng vội đưa tay vào trong người đặng kiểm tra vật dụng bên trong. Trong khi đó trong đầu liên tục nói:
"Nó đâu, nó đâu rồi..."
Sau một hồi tìm kiếm chàng tím mặt.
"Rớt...rớt mất tiêu rồi."
Tức thì chàng xoay người nhìn lại vào bên trong Ma Thú Hạch.
"Chẳng lẽ nó đã rơi bên trong đó rồi ư. Mình phải làm sao đây. Mẫu thân ơi!"
Vừa nói chàng vừa run, chàng run không phải vì sợ hãi mà là vì chàng đã đánh mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
Đó là nữa miếng ngọc bội hình tròn màu xanh lục bảo có hoa văn chữ Trương bị cắt làm đôi. Miếng ngọc bội này chàng đã nhận nó từ mẫu thân của mình hơn chín năm về trước cùng một lời hứa vô cùng giá trị.
Cho nên với chàng mà nói nó vô cùng quan trọng.
Mất nó, chàng sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Chính vì lẽ đó, trong đầu chàng đã hiện rõ ý định sẽ quay trở lại bên trong Ma Thú Hạch thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, chàng đã được cảnh báo từ trước về mối nguy hiểm tiềm tàng mỗi khi vùng đất này chìm vào đêm tối.
Mà chắc không cần đến nó, ngay lúc này bằng cảm nhận không gian Trương Vệ đã cảm nhận được những nguồn tà khí cực đại lẫn bên trong cánh rừng. Bên cạnh đó còn có những tiếng kêu rợn người thi thoảng lại phát ra. Làm cho bước chân của chàng rất khó để nhất lên.
"Để ngày mai ta sẽ vào trong tìm."
Thế là chàng quay lưng định bụng sẽ rời khỏi, nhưng rồi nhiều nỗi lo liên tục chạy trong tâm trí. Nào là sợ con ma thú nào đó sẽ lấy nó đi mất, nào là bị thứ quái lạ nào đấy đi vòng quanh dẫm nát ngọc bội.
Từ những nổi lo không đâu vào đâu đấy, mà chàng lưỡng lự trong việc đưa ra quyết định của mình.
"Lỡ như tín vật đó có chuyện chẳng lành, ta biết nói sao với mẫu thân đây!"
Nghĩ trong bụng như thế, đôi bàn tay chàng tự khắc nắm lại thật chặc. Đồng thời xoay mặt trở lại đối diện với khu rừng. Rồi sau đó nói tiếp:
"Bằng mọi giá, hôm nay mình phải rời khỏi đây cùng nó."
Với sự quyết tâm cao độ, Trương Vệ quay trở lại khu rừng bằng cách chạy bộ. Lần này cũng như lần trước chàng tự phong bế đi kinh mạch của bản thân, mà dựa dẫm vào tâm nhãn xem xét chuyển động của mọi vật.
Nhưng do đây là ban đêm, cùng với lượng âm khí lớn. Nên tâm nhãn có lúc không hiệu quả buộc chàng phải di chuyển chậm lại và cẩn thận từng bước chân. Đến khi nào khôi phục được tâm nhãn lại tiếp tục di chuyển.
Vì cẩn thận đến như vậy, cho nên mất đến một canh giờ Trương Vệ mới quay lại được chốn cũ.
Nhưng khi quay lại, chàng kinh ngạc vì mọi thứ đã trở lại như cũ. Từ cành cây tán lá cho đến ngọn cỏ, duy Hàn Nha Thảo đã không còn ở đó nữa.
Dù lần đầu chứng kiến được sự tái tạo thần kỳ đến như vậy, nhưng Trương Vệ không có nhiều thời gian hơn mà phải gấp rút lấy lại ngọc bội mà nhanh chóng rời khỏi đây. Vì âm khí quá mạnh nên từ nãy đến giờ chàng chỉ thở bằng khẩu hình miệng chứ nếu chỉ dùng mũi thì sẽ thiếu rất nhiều dưỡng khí.
Lần mò trong đêm, Trương Vệ cố gắng tận dụng chút ánh sáng hiếm hoi trên bầu trời mà tìm kiếm.
Tuy nhiên có một điều mà Trương Vệ không biết, tín vật mà thân mẫu đưa cho chàng được làm từ đá Viêm tinh. Một loại khoáng thạch cực kỳ khan hiếm trên đại thiên thế giới.
Sở dĩ như vậy, vì nó có khả năng nhận biết chủ nhân của mình. Bằng cách phát ra một thứ ánh sáng nguyên thủy, nhằm để báo hiệu.
Cho nên khi Trương Vệ di chuyển đến gần, nó đã cảm nhận được chàng. Ngay lập tức nó phát ra một cổ ánh sáng trắng chớp tắt liên tục.
"Loại khí tức này, vô cùng quen thuộc. Chẳng lẽ là nó."
Bằng cảm nhận không gian, Trương Vệ đã định vị ra ngay vị trí của nó. Vừa nhận ra được ngọc bội chàng đã không thể kìm chế được xúc cảm mà trở nên sung sướng vô cùng.
Không cần một giây suy nghĩ, chàng đã nhanh chóng chạy về phía mà chàng cho là ngọc bội đang ở. Mỗi bước chạy là một bước chờ mong, vừa chạy mà trong lòng chàng cứ thấp thỏm. Sợ rằng âm khí nặng như vậy sẽ khiến khả năng của bản thân bị sai lệch, cho đến khi ngọc bội đã nằm trong tròng mắt của mình, thì lúc đó Trương Vệ mới thở phào an tâm.
"May quá, nó vẫn còn nguyên vẹn."
Bấy giờ niềm vui còn chưa nở rộ hoàn toàn trên gương mặt non trẻ ấy của chàng. Thì bất chợt một cảm giác quái lạ chạy dọc cơ thể.
Trong một tích tắc chàng đã đứng khựng lại không thể di chuyển thêm được nữa.
Tát cả là bởi, những sợi dây leo với đầy gay nhọn từ bên trong một bụi rậm gần đó đã thành công quấn chặc lấy chàng. Từ tay cho đến chân khiến chàng nhanh chóng bị khống chế.
"Chuyện... chuyện gì."
Khi chàng còn chưa kịp hoàn hồn, thì những sợi gay nhọn đã đâm vào da thịt. Khiến kinh mạch của chàng tê rần, đi kèm với cảm giác mất sức.
Lúc này chàng mới nhận ra bản thân đã rơi vào vòng vây của một loại yêu tinh.
"Thôi rồi, gay này có độc."
Trong một khoảng khắc mất tập trung, Trương Vệ đã rơi vào vòng nguy hiểm. Loại yêu tinh này, vốn sinh ra là để nuốt lấy những loại Ma thú xấu số, nay Trương Vệ lại là con mồi.