Chương 46: Tẩu vi thượng sách.
Ma Khuyển Vương đứng sừng sững như một ngọn đồi cao. Dưới ánh chiều tà ảm đạm, hình thể của nó đã kéo chiếc bóng ra dài thêm.
Khoảng thời gian mà nó dừng lại, chính là để tích tụ năng lượng để ra một chiêu thức chứa đầy súc lực.
Điều này đã khiến không gian biến chuyển, đồng thời toàn thân của nó được phủ lên một màu đỏ thẩm.
Năng lượng được Ma Khuyển Vương cô đặc lại thành hai khối hình tròn bên trong lòng bàn tay.
Thời gian càng dài, hai khối này ngày càng phát triển hơn bằng cách hấp thụ nguyên tố " Phong" đến từ thiên địa nhật nguyên mà trở nên mạnh mẽ đến mức khiến những luồng gió gít gào như một con thú săn mồi khát máu.
Thanh âm khó nghe đó, đã khiến Trương Vệ cả thấy đau nhức màn nhĩ. Buộc chàng phải bịt tai lại nhằm giảm thiểu đi thiệt hại cho chính mình.
Tuy nhiên tầm ảnh hưởng của nó vượt qua sức tưởng tượng của chàng.
"Nguy, nếu không làm gì. Mình sẽ bị nó làm cho lủng màn nhĩ mất."
Nghĩ vậy, chàng liền tụ lực vào bên trong lòng bàn tay. Sau đó thì áp nó lên tai, ngay lập tức tạo nên hai mảng năng lượng hình tựa như một chiếc bánh dày bọc lấy phần ngoài.
Như thế sẽ giúp chàng giảm thiểu tối đa thiệt hại đến khả năng nghe của mình nhưng đổi lại thính giác của chàng sẽ bị hạn chế đi khá nhiều.
Thấy tình hình có vẻ bất lợi, Trương Vệ định sẽ rời bỏ nơi này đặng tiếp tục bỏ chạy. Nhưng đột nhiên gió từ đâu kéo đến với độ quật cực mạnh. Khiến chàng vừa đứng lên đã suýt bị cuốn bay đi.
Điều đó buộc chàng phải ngồi xuống nấp vào những thanh cây lớn để mà tránh gió. Nhưng có vẻ như những thanh cây này cũng không thể trụ vững được thêm khi đã có những dấu hiệu bị xê dịch.
Những dấu hiệu này đã làm Trương Vệ đã nhận ra thời gian càng kéo dài thì cổ năng lượng kia sẽ ngày một mạnh hơn.
"Xem ra, nó đã điên thật rồi. Nếu không nhanh rời khỏi đây, e rằng sắp tới đất cũng không có để mà chôn."
Nghĩ vậy, Trương Vệ không còn do dự như trước. Chàng vận lên công lực của bản thân bằng một ngọn lửa đỏ.
Giây phút này chỉ có nước nhanh chóng rời khỏi đây. Chứ nếu như còn chần chừ thì tính mệnh của chàng khó mà giữ được. Một khi đã dùng đến năng lực của bản thân đồng nghĩa với việc chàng đã hoàn toàn lộ diện vị trí của chính mình.
Trong thanh âm của chiêu thức của đối phương. Trương Vệ lặng lẽ nhìn về phía trước, bây giờ không còn đúng sai mà chỉ còn lại là sống hoặc là c·hết.
Chàng dùng phán đoạn cùng dự cảm mà tự chọn cho bản thân một lối đi.
"Chính là nó."
Nói đoạn, chàng đã chọn xong. Chân khí cấp tốc luân chuyển đến hai bàn chân phủ ấy nó bằng một màu đỏ đậm.
"Hỏa Bộ."
Chân trụ của chàng lui về sau đặng lấy đà, chỉ bằng một cái nhún người, Trương Vệ đã lướt đi nhanh như một mũi tên bắn.
Hỏa Bộ là một chiêu thức của Trương Gia với việc dùng chân khí bọc lấy chi thể rồi khuếch đại năng lượng của nó lên nhằm gia tăng tốc độ đến mức tối đa.
Đương nhiên là nó phụ thuộc rất nhiều vào lượng chân khí bên trong cơ thể cùng sự duy trì khí của chủ thể mà phát huy toàn bộ năng lực.
Từng bước chạy của chàng để lại trên nền đất một đốm lửa nhỏ, cứ thế mà lướt đi thật nhanh chớp một cái đã đi hơn 10 trượng.
Nhận ra được ý định của chàng, thì cũng là lúc hai khối năng lượng bên trong lòng bàn tay của Ma Khuyển Vương đã đạt đến đỉnh điểm sức mạnh.
Ngay lập tức, nó trực tiếp ném hai quả cầu về phía của chàng. Quả cầu vừa rời khỏi tay đã tạo nên một cơn bảo quét qua thật mạnh, cuốn phăng tất cả theo chiều của gió.
Khối năng lượng lúc đầu có màu trắng nay đã phủ thêm một lớp viền đỏ ở bên ngoài cùng những tia sét xung quanh. Uy lực thật không thể tưởng tượng ra được.
Nó kẻ hai rãnh đất vừa rộng vừa sâu, như hai con trâu ủi mạnh về hướng mục tiêu.
Chiêu chưa đến lực đã đến từ trước khiến Trương Vệ lập tức nhận ra được sự nguy hiểm.
Chàng nuốt vội một ngụm nước bọt trong căng thẳng.
"Sức mạnh này, ta không thể chiến thắng được nó."
Dù biết tình thế bản thân đang ngàn cân treo sợi tóc, Trương Vệ chỉ còn cách gia tăng tốc độ lên bằng cách dồn hết toàn bộ chân khí xuống hạ bộ.
Đồng thời thay đổi vị trí của bản thân về lại một hướng đi hoàn toàn khác. Sau đó thì ngoảnh mặt lại nhìn thử xem thứ hủy diệt đó đã đi đến đâu.
Thì bàng hoàng nhận ra, hai cổ năng lượng hóa hình thành hai con báo đỏ trắng nhe rộng nanh vuốt với tốc độ kinh người. Chúng vừa lướt đi, vừa hủy diệt hết thảy mọi vật chất cản đường.
Bằng một cách nào đó, Ma Khuyển Vương vẫn điều khiển được nó tiếp tục bám theo dù cho chàng có thay đổi hướng nào đi chăng nữa.
Đương nhiên là Trương Vệ hiểu rõ lý do, chàng đã vận lên chân khí thì những cá thể với thực lực cao, không khó khăn gì để nắm bắt được vị trí.
Khoảng cách giữa Trương Vệ và hai khối năng lượng chỉ là bốn trượng. Cho nên khoảng cách này không quá an toàn nếu với tốc độ này của nó.
Nhưng tạm thời, Trương Vệ vẫn chưa nghĩ ra được phương án thích hợp nhất. Nên chỉ còn cách tiếp tục chạy sâu vào trong khu rừng, lấy những thân cây to lớn làm vật cản.
Với hy vọng lấy nó kìm hãm đi phần nào tốc độ của đối phương.
Nhưng rồi, khoảng cách cứ dần dần bị thu hẹp. Cánh rừng đã bị càn quét không khác gì những ngọn cỏ bên vệ đường khi đứng trước một trận bão lớn.
Cây lớn bị bứng gốc, vật chất bị trộn lẫn, tốc độ của nó càng tăng nhanh qua từng quảng đường. Khiến áp lực gia tăng lên chàng mỗi lúc một gần hơn.
Nhận ra bản thân không thể thoát, ngay lập tức Trương Vệ đứng lại. Rồi xoay người nhìn về phía sau, nơi mà hai con mãnh thú sáng rực không khác gì đèn pha đang nhắm về phía mình mà nuốt chửng.
Trong thời khắc quan trọng, Trương Vệ đã buộc Trương Vệ phải động não.
"Đối đầu với nó ư, không thể."
Khi khoảng cách đã trở nên thật gần, từ đằng xa Ma Khuyển Vương làm hành động nắm chặc tay.
Tức thì hai con hình ảnh mảnh thú hòa quyện vào nhau. Tạo nên một quả cầu khổng lồ cao hơn hai mươi trượng. Với nó cũng đã đủ sức nuốt chửng bất cứ con mồi nào rồi.
Quả cầu đó lướt qua chỗ Trương Vệ rồi đi thêm hơn hai dặm nữa chỉ trong một cái tích tắc.
Uỳnh.
Chỉ khi chạm đến một ngọn núi lớn nó mới dừng lại. Với sức mạnh của mình, quả cầu đã biến ngọn núi đó trở thành cát bụi chỉ trong một cái chớp mắt.
Cùng lúc ấy, Ma Khuyển Vương đã không còn nhận ra được lượng khí đến từ chỗ Trương Vệ nữa.
Bấy giờ nó như thể trút được cơn thịnh nộ mà thở ra từ mũi một hơi nóng, rồi hậm hựt bỏ đi. Mà không mải may quay lại, xem xét tình hình.
Từng bước chân của lãnh chúa sơn lâm nặng nề lê bước chân mệt mỏi, dần khuất dạng sau ánh chiều tà.
Mọi vật bên trong lãnh địa của nó đại đa phần đều đã bị hủy diệt, chỉ còn lại một số nơi là vẫn vẹn nguyên như cũ.
Lúc này những ma thú cấp bậc thấp nhận ra cuộc chiến đã kết thúc thì lũ lượt quay lại nơi chốn của mình.
Khi màn đêm buông xuống kéo theo một tấm màn đen phủ lên Ma Thú Hạch, tức thì mọi vật chất được hoàn trả lại như chưa hề có một trận chiến nào.
Duy chỉ hình bóng của Trương Vệ là vẫn không thể biết đang ở nơi đâu.