Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhược Thủy Động Thiên

Chương 45: Truy sát.




Chương 45: Truy sát.

Đối đầu trực diện với một Ma thú thực lực cao xem ra là một lựa chọn tồi. Hiển nhiên Trương Vệ sẽ không ngu ngốc đến thế.

Nhưng đặt chàng vào tình thế hiện tại quả thật tiến thoái lưỡng nan. Dù rằng muốn rời đi thật nhanh chóng, nhưng hiện thực không dễ dàng đến vậy.

Trương Vệ cảm nhận ra được, sát khí đã bao trùm lấy không gian xung quanh từ lâu. Chỉ chực chờ nuốt chửng con mồi mà thôi.

Chình vì vậy, việc trốn thoát lúc này xem như là nhiệm vụ với độ khó cực cao. Khiến chàng nín thở một lúc lâu hồi hợp chờ đợi Ma thú to lớn này sẽ làm gì tiếp theo.

Tức thì Trương Vệ cảm thấy không gian xung quanh dường như là bị nén lại. Khi chàng nhận ra được điều này thì.

Phốc.

Ma Khuyển Vương khum người lại lấy đà mà nhảy một cái vọt lên không trung. Với hình thể to lớn của nó đã che khuất đi một nữa bầu trời trong mắt của Trương Vệ.

Chỉ trong chưa đầy một tích tắc của thời gian, đôi bàn chân đầy lông lá của nó mạnh mẽ tiếp đất.

Rầm.

Sinh ra hàng loạt dư chấn hình phao cuốn phăng hết thảy mọi thứ lân cận. Bên cạnh đó sóng xung kích mà nó tạo ra đã lên đến hai trượng cùng bán kính hai dặm xung quanh.

Mạnh mẽ là thế, tuy nhiên thứ mà nó muốn đánh gục lại không nằm trong số đó. Chàng đã nhanh chân hơn một bước mà di chuyển thật nhanh lẫn vào những thân cây đang đổ xuống mà đi thật xa.

Kình lực từ sóng xung kích mặc dù rất mạnh, nhưng hộ thể của chàng cũng mạnh mẽ không kém. Đủ sức bảo vệ chàng tạm thời thoát khỏi hung hiểm.

Nhờ đó, Trương Vệ đã thuận lợi hơn rất nhiều.

Bấy giờ, chàng phải vận dụng hết khả năng của bản thân nhằm định vị vạn vật trong không gian. Bất giác chàng nhận ra một đường kẻ năng lượng màu xanh lục bảo đang tồn tại cách chàng không xa, nó đang hướng về phía Tây Nam tính từ vị trí của chàng.



"Thứ đó là của cô ta sao?"

Khi chàng vẫn còn đang suy nghĩ, thì chàng nhận thấy một sức mạnh khác còn mạnh hơn đợt sóng âm này gấp bội phần đang lao đến phía mình.

Tức thì chàng xoay đầu nhìn lại, thì nhận ra đó là tiếng thét thoát ra từ cuốn họng khổng lồ của Ma Khuyển Vương.

Grừ.

Sự gầm thét trong cơn phẫn nộ của nó đã sới tung từng tất vuông đất lên. Hòa trộn với những thứ tạp vật trước đó tạo nên một khung màu hỗn loạn cực độ.

Vừa lúc Trương Vệ đã vượt qua phạm vi hai trượng và nhìn thấy những thân cây khổng lồ. Không một chút chần chừ chàng đã lấy nó làm nơi trú ẩn, đứng nép thân hình vào đó mà xem xét tình hình.

Cơn sóng phẫn nộ theo hình cung tròn tỏa ra, tuy mạnh nhưng phạm vi tác động không đáng kể. Nên khi Trương Vệ đứng tại vị trí đó được xem là an toàn nhất lúc này.

Ma Khuyển Vương sau khi phát tiết ra hết thì liền trở nên trầm lắng, nó đứng yên như tượng giữa đống hoang tàn.

Lúc này sự khác biệt thực lực mới thực sự được phô bày ra. Khả năng của Ma Khuyển Vương là cảm nhận được nhiệt lượng tỏa ra từ thân thể con người.

Cho nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nó đã nhìn ra được vị trí mà Trương Vệ đương đứng. Tức thì ánh mắt của nó liền thay đổi, đồng thời ghim chặc vào nơi mà nó cho là mục tiêu cần nhắm đến.

Phốc.

Lại một lần nữa, Ma Khuyển Vương lại nhảy lên, đồng thời giáng xuống khu rừng phía dưới một đòn t·ấn c·ông tương tự khi trước.

Rầm.



Tuy nhiên kết quả vẫn không hề thay đổi, Trương Vệ đã nhanh hơn một bước mà đã tránh xa phạm vi ảnh hưởng.

Mặc dù nói là vậy, tuy nhiên tốc độ của chàng lại không quá nhanh. Chẳng qua là chàng nhảy cao hơn cột sóng dư chấn một chút, sau đó thì tận dụng những gò đất hay vật chất bị đẩy lên cao làm bàn đạp để mà di chuyển.

Đây chính là sự khác biệt của một hình thể nhỏ nhắn. Một kẻ khổng lồ không thể giậm c·hết được một con kiến chính là vì lẽ ấy, nó quá nhanh quá dai dẳng để có thể dứt điểm một cách chóng vánh.

Lần này Ma Khuyển Vương đã nhìn rõ con kiến bé nhỏ trong tầm mắt của mình. Nó liền giơ đôi tay to lớn đến mà bắt lấy.

Hấp.

Trương Vệ thấy vậy, liền đạp lên thanh gỗ dưới chân mà nhảy vọt lên, trước khi bị bàn tay đó bóp nát cùng với đất và cát.

Chàng xoay tròn vài vòng, rồi tiếp đất. Sau đó thì phóng đi cho thật nhanh về phía trước. Và như một điều hiển nhiên, Ma Khuyển Vương tiếp tục nhảy theo mà truy bắt.

Cứ thế thanh âm rầm rầm liên tục được phát sinh, đồng thời khu rừng đã bị giẫm nát đến mức không thể nào nhận ra.

Từng chiếc hố lớn nhỏ, cứ thay phiên nhau xuất hiện phá hủy đi những thứ vốn dĩ là bình thường nhất.

Và chuyện đó không có dấu hiệu sẽ kết thúc nhanh bởi vì cả hai vẫn còn rất xung sức.

Hai khắc đã trôi qua, và Trương Vệ vẫn chưa b·ị b·ắt. Nhưng Ma Khuyển Vương đã mất dần sự kiên nhẫn.

Sau một lần dậm nhảy trong vô vọng, nó đành dừng lại mà không truy đuổi thêm để cho Trương Vệ có nhiều thời gian hơn đặng lẩn trốn.

Điều này cũng khiến chàng có mấy phần bất ngờ.

"Chuyện gì vậy. Đã từ bỏ rồi sao?"

Chàng khẽ quay đầu lại nhìn bóng hình của Ma Khuyển Vương đang xa dần, thì trong lòng cũng có mấy phần bất an.



Loại Ma Thú này mà cũng có thể để yên cho chàng thì cũng thật là hiếm thấy. Lúc này Trương Vệ sau một khoảng thời gian dài bỏ chạy cũng đã bắt đầu thấm mệt.

Dù rất muốn rời đi thật nhanh, nhưng tạm thời là không thể. Nên chàng bèn di chuyển đến sau lưng những thanh gỗ xếp chồng lên nhau một cách bừa bộn mà nấp tại đấy. Để điều hòa lại lượng dưỡng khí trong người.

Cảnh vật lúc này không khác gì một trận s·óng t·hần mới vừa càn quét qua cánh rừng này vậy. Vạn vật ngỗn ngang, vật chất bị xáo trộn, sinh linh thì bỏ trốn đi nơi khác. Tất cả đều do sức mạnh của Ma Khuyển Vương mà nên.

Vừa rãnh rồi được một chút, thì chàng đã nhận ra mình đã hoàn toàn mất đi phương hướng.

Cảm nhận không gian cũng đã bị những thứ tạp nham làm cho nhiễu loạn khiến chàng trong một thời gian ngắn rất khó khăn để có thể tìm được lối thoát. Mà bầu trời cũng đã xế chiều, nếu không nhanh lên e rằng chàng sẽ gặp bất lợi lớn.

Chàng đã được cảnh báo về sự nguy hiểm này từ trước thông qua hắc trục. Thế nên dự định của chàng từ lúc đầu là tìm kiếm chỗ trú ẩn về đêm. Khi mà thời điểm Âm khí thịnh nhất lũ Ma thú này sẽ hoàn toàn là sinh vật đáng sợ bậc nhất tinh cầu này.

Bất giác chàng đưa ánh mắt lên nhìn mặt trời ở phía trên, rồi tự trách:

"Lúc tiến vào đây, ta không nghĩ sẽ lâm vào tình cảnh này. Nên không để ý đến vị trí của nó, giờ thì biết hướng nào mà đi đây."

Nói đoạn bàn tay chàng nắm lại thật chặc:

"Nếu đi sai một bước e rằng kiếp này sẽ kết thúc ở đây mất thôi."

Hết câu, chàng đưa mắt nhìn qua xung quanh với mục đích tìm ra vị trí khi nãy. Chỉ có như vậy thì may ra chàng còn tìm được hướng đi chính xác.

Nhưng trước mắt chàng đâu cũng như đâu, đều đã bị Ma Khuyển Vương phá nát chỉ còn lại những tàn dư.

"Chậc!"

Trương Vệ nhận ra cơ hội sống xót để rời khỏi nơi này quả thật là mong manh. Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn mái tóc chàng bay theo nó.

Tức thì chàng cảm nhận được điều bất thường từ nó. Liền quoảnh mặt về phía nguồn phát ra cổ năng lượng này, thì nhất thời khuôn mặt trở nên tái méch.