Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhược Thủy Động Thiên

Chương 44: Ma Khuyển Vương.




Chương 44: Ma Khuyển Vương.

Thời khắc ấy như bị đóng băng.

Chính bởi vì đôi mắt của họ đã vô tình chạm vào nhau khiến cả hai c·hết trân một lúc.

Dù không cố ý, nhưng bị dồn đến tình cảnh này khiến Trương Vệ có một cảm xúc khó tả.

Thấy bản thân mình thật có lỗi chàng liền đưa ánh mắt đi hướng khác, không dám đối diện với nàng. Thì vô tình nhìn thấy cổ tay của nàng vì mình nắm quá chặt mà đã đỏ lên.

Chàng bất giác cảm thấy, thiên hạ bất dung thứ bởi hành động này của mình. Cổ nhân có câu "Nam nữ thọ thọ bất tương thân." Mà giờ chàng lại biến mọi chuyện ra như thế này đây.

Lúc này chàng vô cùng khó xử. Nếu chàng buông tay ra thì chắc hẳn sẽ ăn hành, còn nếu nắm giữ như thế thì lại không nỡ. Lâm vào tình cảnh này chàng cũng không hề muốn vì tình thế ép buộc mà thôi. Chứ chàng không phải dạng người vô sỉ như vậy.

"Ngươi nắm đủ chưa, sờ soạn đủ chưa, bỏ ta ra đi!"

Nữ nhân cũng nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc kèm bối rối của Trương Vệ lúc nãy. Thì cũng nhìn nhận được sự tình này một phần do nàng mà ra. Nên cũng đã hạ giọng đi phần nào. Nhưng vì mình là nữ nhân nên nàng vẫn ngại ngùng mà hằn giọng.

Trương Vệ cũng muốn lắm, nhưng lại nghĩ đến Hàn Nha Thảo là lại giữ vững quan điểm. Nuốt vội ngụm nước bọt. Chàng liền áy náy ấp úng định mở lời thương lượng.

Bất chợt trong tâm nhãn lại cho chàng cảm nhận được một nguồn năng lượng lớn mang theo sát ý đang nhắm về phía mình.

Không có thời gian cho sự do dự đúng sai. Tính mạng vẫn là ưu tiên hàng đầu. Chàng liền thả tay ra, đồng thời dùng lực đẩy nữ nhân ra xa. Rồi chính chàng cũng nhảy vội sang một hướng khác.

Ở phía sau lưng của chàng từ trên cao một cổ năng lượng hình cầu màu đỏ với viền xung quanh màu trắng. Lao v·út đến chạm vào khoảng trống giữa hai người vừa được chính Trương Vệ tạo ra và p·hát n·ổ.

Mặt đất liền dậy sóng, đồng thời đã tạo ra những cột sóng bằng bụi khí lớn tỏa ra xung quanh.

Bao trùm lấy đôi nam nữ bằng một màn sương bụi xám khổng lồ. Từ những hình ảnh mơ hồ có thể nhận thấy hai đương sự vẫn an toàn.

Lúc này, một đạo gió cuốn, vô tình lướt qua. Trước khi rời đi chúng đã mang theo một lượng lớn bụi khói.

Chỉ cần có vậy, tầm nhìn đã được khôi phục như trước. Thông qua đó Trương Vệ đã nhìn thấy được điều mà bản thân không mong muốn nhất.



Một sinh vật to lớn vượt qua những hàng cây xanh khổng lồ của Ma Thú Hạch, với kích thước của nó ước chừng trên dưới ba mươi trượng.

Với hai chiếc sừng trâu đen hoẵn trên đỉnh đầu cùng một khuôn mặt không khác gì một con khỉ đột với bộ lông đen phủ lấy toàn bộ cơ thể. Điểm đặt biệt nhất chính là một chấm tròn ngay chính giữa phần bụng của nó.

"Nó là thứ gì!!"

Trương Vệ kinh ngạc. Một cảm giác khó tả đang dần dần lấn át tâm trí của chàng. Bởi vì khí tức của sinh vật này quá mạnh, mạnh hơn chàng rất rất nhiều lần điều đó đã khiến chàng phần nào cảm thấy sự an toàn của bản thân đang bị đe dọa nghiêm trọng.

Đó là điều hiển nhiên, khi mà sinh vật này được gọi với tên " Ma Khuyển Vương" một Ma thú với cấp bậc cực cao. Thông thường sẽ trong khoảng 65 đến 75.

Sự xuất hiện của nó tại nơi này, đồng nghĩa với cơ hội trốn thoát của Trương Vệ đã được đặt về con số không.

Nhận ra được điều này, Trương Vệ thoáng hiện một chút trầm tư. Nhưng đó chỉ là biểu cảm trong chốc lác, dường như chàng đã có cách để thoát khỏi nơi này.

Ánh mắt của chàng lén nhìn về bên cạnh nơi đang có sự hiện diện của nữ nhân bí ẩn. Hình ảnh của nàng lẫn trong màn khói vẫn hiện ra được cái chất của sự lạnh lùng.

Một ánh nhìn sắc bén vén màn sương trắng, ghim chặc vào thân hình vạm vỡ của Ma Khuyển Vương đồng thời nàng đứng lên một cách đầy phong thái.

Trên thân thể ấy, không có lấy một chút thương tích nào. Nàng lạnh nhạt nói:

"Là Ma Khuyển Vương, thật là không may."

Nghe được những lời này từ môi miệng của nữ nhân đã khiến Trương Vệ hiểu ra. Thứ trước mặt không thể đối đầu. Chàng liền nhìn vào khoảng đất chính nghĩa hai người, thì cũng kinh ngạc không kém.

Một cái hố đã được tạo ra sau chiêu thức vừa rồi của ma thú, đến tận lúc này nó vẫn đang bóc ra khói trắng. Chứng tỏ sát thương thật không nhỏ.

"Thứ này không phải ngươi muốn chạm đến là chạm được đâu."

Nữ nhân nói như một sự nhắc nhở cho Trương Vệ biết. Chàng đương nhiên cũng hiểu điều này, đâu có ai ngốc đến mức chiến đấu khi biết bản thân cầm chắc thất bại đâu chứ.

"Đa tạ, ta cũng không muốn thí cái mạng quèn này."

Trương Vệ đáp.



"Chuyện mà ngươi làm với ta, khi khác ta sẽ tính sổ..."

Nữ nhân mặt không cảm xúc nói.

"Hả!!!"

Trương Vệ vừa nghe thì bất ngờ đến giậc bắn cả người.

"Mùi hương của ngươi ta đã ghi nhớ, dù ngươi chạy đến cùng trời cuối đất. Thì việc ngươi dám nắm chân của ta, ta tuyệt đối không bỏ qua."

"Tiêu rồi, chuyện này...."

Nghe xong, Trương Vệ đổ hết mồ hôi lạnh. Thậm chí điều này có thể nói nó còn nguy hiểm hơn khi đối diện với Ma Thú trước mặt. Chàng bần thần một lúc thì tự nhủ:

"Mùi hương sao? Cũng dễ mà ta sẽ nhờ Như Tuyết tỷ. Ta cho cô tìm nữa đời người cũng chưa chắc tìm ra."

Nghĩ đoạn chàng cười thầm. Sau đó thì nhanh chóng tính đến bài chuồn. Chàng đoán chắc hẳn do việc hai người giao đấu quyền cước phát ra âm thanh liên tục mới mời gọi được Ma Thú này.

Vốn dĩ chủng loại có chữ Vương trong tên sẽ nắm đầu một lãnh địa riêng. Từ nó suy ra, rất có khả năng nơi Trương Vệ đang đứng chính là vùng đất mà Ma Khuyển Vương làm chủ.

Vậy chả khác nào nói tình hình chàng lúc này chẳng khác nào đang ngồi trên đống lửa. Không chạy nhanh có mà c·hết c·háy.

Khi chàng vừa xoay lưng về phía Bắc, thì nữ nhân liền nói:

"Biết điều thì theo ta."

Câu nói đó khiến Trương Vệ bất ngờ lắm, theo phản ứng tự nhiên chàng nhìn nữ nhân một cách do xét. Vì muốn thử xem những gì nữ nhân nói là thật hay đùa.

Nhưng từ gương mặt lạnh hơn tiền đó, thì chẳng thu lại bất kỳ kết quả gì đáng kể. Chàng đành gát bỏ cái sĩ diện qua một bên đặng hỏi lại.



Không phải chàng mặt dày, mà do chàng nhận ra. Bản thân chàng là cá thể yếu nhất ở đây, nếu đi cùng nữ nhân này biết đâu sẽ giảm thiểu những hiểm nguy đi mấy phần. Mặc dù cả hai có chút gúc mắt nhưng gặp vấn đề ắt hẳn sẽ ngồi lại mà hỗ trợ nhau thôi. Ít nhất là chàng nghĩ vậy vì thấy nữ nhân này tính nết khá thánh thiện, tính cách điển hình của một Dược sư.

"Thứ lỗi, cô nương vừa nói..."

Chàng dù dám mở lời những cũng có một chút ngại ngùng khi có ý định bám theo nữ nhân để tìm đường sống. Nên giọng điệu khá thấp.

Nhận ra được thái độ của chàng, nữ nhân không ngại mà nói lại:

"Muốn sống thì đi theo ta."

Vừa nói, nữ nhân xoay người về hướng Đông Nam. Đó là hướng về bìa rừng, nếu theo nữ nhân chàng có thể rời khỏi đây. Mà hướng chàng vừa định đi lại nhắm đến một cây Hàn Nha Thảo khác.

Tất cả đều nằm trên quyển hắc trục, và bằng tâm nhãn Trương Vệ ít nhiều đã nắm được thông tin. Quan trọng là lựa chọn của chàng là như thế nào mà thôi.

Suy xét thiệt hơn một lác chàng khẽ gật đầu nói:

"Được."

Khi chàng vừa thốt ra lời đó, nữ nhân đã xoay về hướng dự định trong đầu. Đồng thời vận lên một nguồn chân khí xanh lục tẩm vào song cước.

Bấy giờ toàn thân nàng đã được phủ lên một màu xanh lục bảo, vô cùng rực rỡ. Nàng nhẹ nhàng cất lời:

"Đi thôi."

Lời vừa khỏi cuốn họng thì bóng hình nữ nhân đã hòa vào không gian và biến mất không còn chút giấu vết. Chỉ để lại một đường sáng mờ.

Tận mắt chứng kiến tốc độ này, Trương Vệ phải há hốc mồm, cùng con ngươi mở ra hết cỡ.

"Mình vừa thấy cái quái gì vậy."

Ngay tức khắc một tia thần niệm chạy xẹt qua trong tâm trí. Trương Vệ nhận ra đó là sát khí, khiến chàng bất giác quay đầu nhìn về phía sau.

Thì thứ chờ đợi chàng tại đó chính là đôi mắt đục ngầu trong tức giận của Ma Khuyển Vương.

Dường như để sổng mất một mục tiêu đã khiến Ma thú này trở nên như thế. Nhất thời sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng của chàng bởi vì lúc này đối kháng với nó chẳng phải chỉ còn lại mình chàng hay sao.

Chàng cười lạnh:

"Hầu huynh, xem ra đối thủ của ngươi lúc này là ta đấy nhỉ?"