Chương 43: Liều.
Cuộc giao đấu này mỗi lúc càng vượt qua tầm kiểm soát của cá nhân Trương Vệ.
Thật ra ngay từ thời điểm bắt đầu, Trương Vệ chưa từng có ý định đả thương đối phương. Cốt yếu chỉ là muốn chôm chỉa Hàn Nha Thảo một cách nhanh chóng giống như một tên đạo tặc mà thôi.
Dù cho có nóng giận chàng vẫn luôn thông suốt các vấn đề liên quan trước khi hành động. Như đã đưa ra nhận định từ lúc đầu, nữ nhân thần bí khả năng cao là một Dược sư, mà đã là Dược sư thì danh phận địa vị tuyệt đối không phải hạng soàn.
Chàng đã từng nghe nói rất nhiều về việc những Dược sư đại tài có mối thâm thù đại hận rất là dai dẳng. Sẵn sàng diệt cả một gia tộc cũng bởi vì một chút xích mích nhỏ.
Chính vì vậy, chàng không thể chỉ vì một loại dược thảo mà đánh đổi đổi tính mệnh của cả gia tộc cùng người thân của mình.
Bên cạnh đó việc chàng cũng rất ít khi hiện diện ở Đế Đô thành cho nên chẳng mấy ai quen mặt chàng, huống chi nữ nhân này lại mang lên người bộ y phục đến từ một vùng đất xa lạ. Cho nên chàng đánh cược vào việc chỉ gặp nhau thoáng chốc chắc hẳn sẽ không gây hậu quả nào lớn lao về sau.
Còn việc chàng không dùng đến pháp lực hay công lực cũng là do chàng không muốn gây tổn hại cho nữ nhân này. Và chàng cũng không muốn cả hai tạo ra một cuộc giao chiến nhỏ đánh động đến những con Ma Thú bật cao bên trong Ma Thú Hạch.
Mà hình như nữ nhân cũng có ý định tương tư như chàng. Nên ngoại trừ khi nãy dùng sức mạnh phá hủy thân cây to lớn ra thì những đòn công kích của nữ nhân đều là võ nghệ đơn thuần bằng cơ bắp.
Nhưng có lẽ nữ nhân này sức khỏe hơn người thường rất nhiều lần. Thông thường sức mạnh của chân gấp ba lần của tay, nay cộng hưởng thêm khả năng của mình, cước pháp đã mạnh hơn gấp nhiều lần.
Cho nên từ đôi chân nhỏ nhắn ấy, kình lực phát ra vô cùng lớn, khiến người như Trương Vệ phải lâm vào tình trạng khốn khổ.
Không rõ, nữ nhân này muốn trừng phạt Trương Vệ như thế nào khi mà chủ động t·ấn c·ông dồn dập đến như vậy. Tuy nhiên Trương Vệ biết tất cả xuất phát từ hành động ngu ngốc của bản thân. Vì vậy tạm thời chàng cứ nhẫn nhịn mà tìm cơ hội bỏ chạy tiếp theo.
Với tình thế vừa đỡ vừa lùi, Trương Vệ cùng nữ nhân không biết như thể nào lại quay về chốn cũ.
Nhưng lần này đã khác khi trước, khi chàng đang di chuyển dần về một tảng đá lớn nằm ở một góc rừng.
Khoảng cách từ lưng chàng đến đó chỉ còn chưa tới 12 trượng. Và Trương Vệ đã nhận ra điều này từ sớm, quả thật nếu chàng đến gần đó thì khả năng tránh né và bước đi lùi của chàng sẽ bị hạn chế đi rất nhiều.
Nếu chuyện đó đến buộc chàng phải phản công, nếu không chàng sẽ b·ị đ·ánh cho mềm xương.
Như đã nói, Trương Vệ không muốn giao đấu thực sự cho nên tình hình lúc này quả thật tiến thoái lưỡng nan.
Hiện tại không có dấu hiệu nào cho thấy nữ nhân này sẽ nhanh chóng dừng tay, nàng cứ liên tục ra đòn kèm với gương mặt sắt lạnh như dao.
Khiến Trương Vệ chứa đầy một bụng thắc mắc:
"Rốt cuộc thì cơ nương này muốn gì. Chả lẽ thật sự muốn đá vào mặt mình vài cước cho hả giận chăng?"
Nghĩ vậy chàng đổ mồ hôi hột:
"Không ổn, cả đời ta có mỗi cái khuôn mặt này là đáng giá. Để cô ta đá vào chẳng phải biến dạng luôn hay sao, rồi sau này Trương Vệ ta dám nhìn mặt ai nữa."
Nghĩ vậy, Trương Vệ định rằng sẽ mở lời thương lượng hòa giải với đối phương tuy nhiên chàng lại gạt phắt nó qua một bên. Bởi vì người chủ động gây chuyện là chàng, mà giờ lại mở giọng thượng lượng thì chẳng phải tự bản thân vả mặt chính mình sau. Điều đó quả thật mất mặt.
Hết cách chàng chỉ còn đường tự tìm lối thoát cho mình mà thôi.
Thế là chàng xoay đầu nhìn về phía sau, nhìn cho thật rõ tảng đá lớn kia. Cùng không gian xung quanh cho thật tỏ tường. Bởi vì chàng đang bị phân tâm nên khả năng tâm nhãn đã không thể hoạt động tốt như thường lệ.
Cho nên chàng chỉ còn cách dùng đến mắt thường để định vị vật chất cũng như tính toán thật nhanh kế sách.
Tuy nhiên, chính ngay lúc chàng đang phân tâm. Nữ nhân kia lại tung một cước thật mạnh, nhắm ngang phần mặt của chàng.
Bất giác Trương Vệ phải khung khuỷa tay lại nhằm đương đầu với đòn đánh của đối phương, đồng thời bảo vệ chỗ hiểm. Nhưng sức mạnh của nữ nhân rất mạnh, mà chàng lại bị bất ngờ mà vội vã chuyển đổi trạng thái nên không kịp ứng phó.
Tức thì chàng bị đá bay một cách tự do như một trái bóng.
Rầm...
Trương Vệ chạm lưng vào vách đá, phát ra âm thanh chấn động. Vô thức chàng thốt ra từ miệng một chữ.
Ặc.
Đòn đánh này khiến chàng khá đau. Đồng thời phần đầu của chàng chạm vào đá nên nhất thời khiến chàng trở nên choáng váng.
Cho nên khi toàn thân chạm đất Trương Vệ nhất thời trở nên chật vật. Nhưng dường như nữ nhân kia vẫn chưa dừng lại, nàng có lẽ muốn nhiều hơn thế nên tiếp tục lao đến mà vung cước nhắm đến Trương Vệ từ trên giáng xuống.
Trong vô thức, Trương Vệ tự phản xạ. Chàng chống tay thật mạnh xuống nền đất, nảy bậc lên.
Nhờ vậy mà chàng đã né đi một cước của nàng ta nhắm vào phần đầu của mình. Rồi thuận thế đứng thẳng lên, bấy giờ chàng đã khôi phục lại được ý thức.
Tuy nhiên chưa kịp thở được một hơi, nữ nhân kia lại tiếp tục công kích. Buộc Trương Vệ phải tựa lưng vào vách đá mà tiếp tục phòng thủ.
Tình hình lúc này, Trương Vệ đã hoàn toàn thất thế. Sức chống trả cũng đã suy giảm khá nhiều cho nên đã phải lãnh lấy vài bước vào mặt.
Điều đó khiến chàng nuốt xuống một ngụm lương khí gấp gáp. Chàng tự nhủ:
"Chẳng kẽ nữ nhân này muốn giao chiến thật sao. Mà lại ép ta đến mức độ này."
Khi mà chàng còn đang hoang mang, thì tức thì nữ nhân kia vung ra một chiêu thức mới, hữu cước của nàng lập tức giơ lên thật cao vượt qua cả đỉnh đầu.
Phần hạ y nhanh chóng hạ xuống che đi chỗ n·hạy c·ảm. Đứng trước chiêu thức này, Trương Vệ đã ngay lập tức nhận ra nó thật không hề đơn giản.
"Nguy!! Chiêu này không thể đỡ được thì b·ất t·ỉnh như chơi."
Từ trong trực giác, Trương Vệ đã cảm nhận rõ. Đây là một đòn quyết định của nữ nhân nhằm kết thúc trận đấu này.
Cổ nhân có câu, biết là một chuyện nhưng làm hay không đó lại là một câu chuyện khác. Việc né tranh nằm trọn trong lòng bàn tay của chàng nếu như lúc này chàng vận lên chân khí. Tuy nhiên nếu làm vậy thì trận chiến này ngay từ đầu đã là vô nghĩa.
Khi đó đừng nói là đánh động đến Ma thú, thậm chí tệ hơn là kích động đến nữ nhân này, khiến nàng bung ra hết toàn bộ năng lực.
Và rồi chuyện không mong muốn rất có khả năng sẽ xảy đến.
Còn nếu đương đầu thì lại càng khó khăn hơn, bởi vì tay chân của chàng hiện tại nặng như đeo chì. Tất cả là bởi vì chịu đựng quá nhiều cú đá của nàng khiến chúng nhất thời trở nên tê dại.
Điều đó sẽ khiến phản xạ trở nên chậm chạp, không những thế song thủ của chàng đang đau như vậy. Khiến chàng cũng tự vấn bản thân có dám đỡ một cước này hay là không.
Chẳng để chàng có thêm thời gian, nữ nhân liền giáng xuống một cước thật mạnh. Với vị trí hiện thời đối diện với nàng, phần n·hạy c·ảm nhất của nữ nhi đã đập thẳng vào cặp mắt của chàng.
Tuy nhiên rất may là đã có những mảnh vải che lại, nếu không thì đó quả là một điều tồi tệ.
Phàm người theo trường phái trọng sách thánh hiền, Trương Vệ luôn đặt bản thân phải
tuân theo lễ nghi nam tử. Dặn lòng phải cẩn thận trước những hành động, trái với phép tắt nên khi vừa nhìn thấy chàng đã vội đánh mắt đi hướng khác để tránh bản thân phạm phải.
Tuy nhiên điều chàng lưu tâm nhất lại đang nằm ở chỗ, làm như nào với chiêu thức này của nữ nhân đây.
"Chọn nhanh đi!!"
Nội tâm chàng liên tục hối thúc, khiến Trương Vệ bất giác cũng trở nên khẩn trương theo. Hai lựa chọn liên tục chạy vòng đều trong tâm trí chàng.
Nhưng rôi, khi khoảng cách chỉ của cước pháp chỉ còn trong gang tấc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong chàng.
Cách làm này có phần liều lĩnh, bên cạnh rủi ro khá lớn mà nó sẽ mang đến. Nhưng tuyệt nhiên Trương Vệ quyết định thử.
Tức thì chàng lách nhẹ đầu sang bên phải một đoạn ngắn. Sau đó dùng phần khớp xương chính giữa cánh tay trái ra mà đón lấy hữu cước của nàng.
Nữ nhân thấy Trương Vệ liều mạng như vậy thì ánh mắt loáng thoáng lộ rõ sự kinh ngạc. Mặc dù nàng tung hiểm chiêu nhưng va phải đầu nặng lắm là b·ất t·ỉnh.
Nhưng nếu là chỗ đó nơi cánh tay của chàng. Thì rất có thể sẽ khiến chàng bị tàn phế cả đời. Dù nói gì đi nữa nàng cũng không muốn hại ai, chỉ là muốn dạy cho Trương Vệ một bài học mà thôi.
Nên không chần chừ mà tự thân thu lại cường lực trong cước pháp. Khiến hữu cước lúc này đây không hề mang đến một chút hung hiểm nào.
Trương Vệ ngay lập tức nhận ra điều đó. Khi bàn chân nàng đến đủ gần, liền chớp lấy thời cơ dùng tay trái khóa bàn chân nàng vào trong. Bằng cách kẹp thật chặt.
"Hỗn xược. Bỏ chân ta ra mau." Thấy bàn chân của mình bị nam nhân bắt lấy. Nàng thẹn đỏ mặt thét lớn.
"Muốn ta thả, thì đưa Hàn Nha Thảo đây."
Trương Vệ lúc này bỏ qua mấy cái tiểu tiết. Chỉ một lòng lấy cho được Hàn Nha Thảo, mặc cho nữ nhân có nói thế nào. Thật ra lúc nãy chàng đã đánh cược về sự thánh thiện của nàng.
Sau một hồi trao đổi qua lại, chàng đã nhận ra nữ nhân trước mặt. Tuy ra đòn không nhân nhượng nhưng lại không có ý hại đến chàng. Nên đã nghĩ đến phương án khổ nhục kế này.
Nếu nàng thu lại cước pháp thì có cơ hội để chàng phản công. Còn nếu không thì tới đâu tính tới đó. Nói chung là liều. Vì sự liều đó mới sinh ra cơ sự như này.
Nhìn Trương Vệ kiên trì khóa chân mình mà không chịu thả.
Thẹn quá hóa giận, nữ nhân vung bàn tay trái nhắm vào má Trương Vệ mà vả một cái thật mạnh.
Nhưng Trương Vệ lúc này, túng quá làm liều thôi. Dùng bàn tay nhàn rỗi còn lại của bản thân mà trực tiếp nắm lấy cổ tay của nàng khiến bàn tay ấy không thể tiến thêm được nữa.
Và thế là một tình huống không mong muốn đã diễn ra.
Một tay một chân của nàng đều bị Trương Vệ nắm lấy, tình cảnh này thật không thể diễn tả nên lời.