Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhược Thủy Động Thiên

Chương 42: Áp đảo.




Chương 42: Áp đảo.

Dù đã đỡ được cước pháp của đối phương, nhưng chàng không thể nào chiến thắng được nó. Cũng bởi lực đá của đối phương quá mạnh.

Chính vì vậy, ngay khi vừa chạm vào nhau. Nữ nhân đã sút bay Trương Vệ ra xa không khác gì một quả bóng.

Và quả bóng ấy chỉ dừng lại khi chạm phải một vật cản thật lớn bên trong khu rừng. Cụ thể là một thân cây.

Phát ra một âm thanh.

Rắc.

Vỏ cây bị rách roạt ra, đi kèm với vài chi tiét nứt gãy.

Bịch.

Sau đó thì Trương Vệ đã rơi xuống mặt đất, không khác gì một khối thịt lớn. Chàng liền chống tay xuống đất lấy thế mà đứng lên, tuy nhiên bất ngờ là cơ thể chỉ bị xây sác nhẹ, không có chút tổn thương nghiêm trọng. Khiến chàng bất giác nói thầm:

"Là cô ta nương tay sao?"

Quả thật với đòn đánh vừa rồi, nếu muốn nữ nhân có thể tẩm chân khí vào ống quyển. Tạo ra một cú sút có lực công phá lớn hơn rất nhiều, tuy nhiên kết quả nàng không làm vậy. Cho nên điều này đã khiến chàng cảm thấy khó chịu.

Cảm giác như thể nữ nhân đang chơi đùa với mình vậy. Trong khi chàng còn chưa kịp định thần lại, thì hình bóng nữ nhân lại tiếp tục lao đến.

Thấy vậy, Trương Vệ vội vã đưa song thủ lên mà đỡ.

Bộp... bốp.

Dù trong tư thế quỳ không mấy thuận lợi, nhưng chàng đã chuyển biến thành trạng thái phòng ngự kịp lúc.



Tuy nhiên nữ nhân này, cước pháp linh hoạt uyển chuyển. Hết tả rồi lại hữu liên hồi dồn ép Trương Vệ đến mức thở không ra hơi, buộc chàng phải luân phiên đưa phần cánh tay ra mà đỡ lấy.

"Cước pháp gì đây, không mang công lực nhưng lại mạnh như vậy."

Trương Vệ, vật vả đỡ từng cước một, được một lác thì bộ phận trên cánh tay cũng đã đến giới hạn mà trở nên đau nhói.

Lực từ đôi chân của nữ nhi lại áp đảo cánh tay của một nam nhi đến mức như thế quả thật không hề đơn giản.

Vù... vù.

Tiếng gió được sinh ra từ cú đá của nàng, khiến Trương Vệ cảm thấy áp lực vô hình đang đè đặng lên bản thân. Buộc chàng phải vừa đỡ đòn vừa né tránh, đồng thời hạn chế tiếp xúc trực tiếp.

Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phản công dường như là không thể, đi kèm với khoảng trống và kẻ hở xem như là không tồn tại.

Tưởng chừng như bất lợi đã nằm là điều chắc chắn thì một tia sáng hiếm hoi đã đến. Nhân lúc đối phương t·ấn c·ông có một chút khoảng nghĩ, chàng đã nhanh chân đứng lên. Nhờ đó mà việc chống trả của chàng đã có phần nào thuận lợi hơn.

Nữ nhân đã nhận ra điều đó, nên thay vì để chàng có cơ hội phản công thì nàng đã chủ động trước. Sau một cước pháp đánh vào tai bên phải của Trương Vệ bị chàng thành công ngăn cản.

Thì nàng đã nhanh chóng thu hồi cước pháp lại, rồi đặt nó xuống nền đất. Từ đó, bàn chân hữu của nàng đã được tính tụ vào một lực cực mạnh.

Khi Trương Vệ còn chưa kịp nhìn rõ đó là gì, thì nàng đã đá một cước trực diện vào gương mặt của chàng. Vừa nhìn thấy khí lực phát ra từ bàn chân của nữ nhân, Trương Vệ đã biết đây là một chiêu thức rất mạnh.

Chàng liền gập hai phần cánh tay ngay trước mặt như một rào chắn. Đồng thời vận sức lên từ cơ bắp khiến nó cứng cáp hơn, nhằm chuẩn bị đối phó với đối phương.

Ba...ba..ba.

Hự!



Đôi chân chàng phải bám thật mạnh xuống nền đất, đồng thời bị đẩy lùi về sau tạo nên hai rãnh hẹp và dài. Âu cũng là do lực đá của đối phương quá mạnh.

Nhờ có sự chuẩn bị trước chàng mới thành công trụ vững. Chứ nếu không đã bị cuốn bay như lần trước, nhưng đổi lại chàng đã bị đẩy đến rất gần thân cây to lớn phía sau và đây cũng sẽ là điểm bất lợi.

Nhưng nó lại đến rất nhanh, nữ nhân kia lập tức thu hữu cước đôi sang tả cước tiếp tục sút thẳng về phía trước. Khiến Trương Vệ dù muốn biến đổi trạng thái cũng không được, mà phải gồng hết khả năng mà chống cự.

Cứ thế thêm chừng ba bốn cước nữa. Thì nữ nhân liền nhảy lên không tạo ra một hình vòng tròn như một con quay. Kết thúc hành động đó lại là một hữu cước cực mạnh.

Lần này, do chàng đã lãnh nhiều cước uy lực trước đó. Nên sức trụ có phần suy giảm đi mấy phần.

Và rồi đã không thể chịu nổi cước pháp này mà để bàn chân của nàng xuyên qua. Trực tiếp nhắm vào khuôn mặt của chính mình.

Với tâm nhãn đã nắm bắt đến mức độ thuần thục, Trương Vệ đã nhìn thấy được rất rõ ràng chiêu thức của nàng.

Bằng phản xạ của mình, chàng liền ngã người về sau uốn cong cơ thể theo hình chữ l, chân cùng cơ thể tạo nên một góc vuông với mặt đất.

Chính vì vậy, cước pháp nó của nữ nhân đã lướt qua chàng với sức sát thương lớn mà chạm đến thân cây sau lưng của chàng.

Rắc.

Vỗn dĩ thân cây này đã bị Trương Vệ tác động từ trước nên khi nhận lãnh một chiêu thức mạnh mẽ của nữ nhân đã ngay tức thì bị đốn ngã.

Sau đó thì nghiêng đổ về phía trước nơi đang có sự hiện diện của hai người. Điều này nằm ngoài dự liệu, khiến Trương Vệ kinh ngạc đến tròn hết cả mắt.

Trong tư thế hiện giờ, tránh né nhường như là điều khó khăn nhất có thể làm.

Riêng nữ nhân kia thì thoải mái hơn nàng có thể dễ dàng tránh né mà chẳng hề gì. Chỉ cần nàng tránh né qua một bên thì Trương Vệ ít nhiều bị thân cây này đè chắc hẳn sẽ phải chịu thương tổn.



Tuy nhiên, nàng ta lại tung ra một cú sút được tẩm vào chân khí nhắm thẳng vào thân cây kia. Dù nó to lớn hơn ba trượng cũng không thành vấn đề.

Uỳnh..

Sau âm thanh lớn thì bụi cùng gỗ vụn văng ra tứ tán. Một lác sau, khi khói bụi đã không còn, hình ảnh tại nơi này chỉ còn lại một mình nữ nhân bí ẩn trong y phục xanh cùng nhưng thứ tạp nham.

Tuyệt nhiên không còn một cá nhân nào khác kể cả Trương Vệ. Bởi vì chàng nhân lúc hỗn loạn đã nhanh chân chuồn mất.

Chàng đã di chuyển khỏi nơi đó được hơn ba trặm trượng, một khoảng cách tuy chưa xa nhưng cũng tạm cho là an toàn.

Một khi đã rời đi đồng nghĩa Trương Vệ đã chấp nhận từ bỏ Hàn Nha Thảo trong tay nữ nhân mà tìm kiếm một cây khác.

Sau những gì vừa diễn ra, chàng hiểu rằng nữ nhân này thực lực phải cao hơn chàng rất nhiều. Đương nhiên nếu tiếp tục kéo dài giao đấu chàng sẽ hoàn toàn gặp bất lợi.

"Nữ nhân đó quả thật là khó nuốt. Xem ra mình thật sự quá ngốc rồi."

Lời vừa nói xong, đôi mắt Trương Vệ lộ rõ vẽ bất ngờ. Tức thì chàng dừng chân ngay. Chính ngay lúc đó bóng hình nữ nhân quen thuộc lại xuất hiện và tung một cước pháp cũng thân quen không kém, vào phần đầu của chàng.

Buộc chàng phải đưa tay thuận lên mà đỡ lấy. Khi nhìn ra được nữ nhân kia chàng bực bội lớn giọng:

"Ta đã bỏ đi rồi, sao cô còn muốn gây chuyện chứ. Thật ra là cô muốn gì?"

"Chủ động gây chuyện cũng là ngươi, bỏ chạy đầu tiên cũng là ngươi. Ngươi xem đây là gì chứ hả?"

Nữ nhân lạnh lùng mở lời.

Lời nói lại lần nữa chạm đến lòng tự trọng của chàng. Khiến chàng không biết đáp như thể nào, chỉ còn cách cắn răng mà nhịn.

"Ta muốn ngươi, thân tàn ma dại mới cam lòng." Nói đoạn nàng ta tiếp tục vung cước về phía Trương Vệ. Lại thêm lần nữa, chàng bị sức mạnh của nữ nhân này dồn vào thế hạ phong.

Tuy nhiên lần này, nữ nhân kia t·ấn c·ông đa dạng hơn rất nhiều lần. Trên dưới, trái phải vô cùng nhuần nhuyễn.

Điều đó đã khiến cho thi thoảng đập vào mắt chàng một số điểm n·hạy c·ảm mà một đấng nam nhân tuyệt đối không thể nhìn, nên Trương Vệ buộc phải lơ đi.