Chương 41: Giao đấu quyền cước.
Tận mắt nhìn thấy Hàn Nha Thảo bị lấy đi, đã khiến cảm xúc của Trương Vệ trở nên hỗn oạn không thể nào diễn đạt nổi.
Phần ít là do chàng đã tốn công gần nữa buổi mới có thể tìm thấy được nó. Còn phần nhiều là vì chàng không tính đến việc Hàn Nha Thảo vẫn còn có khả năng tự vệ.
Chính vì lẽ đó mà tưởng chừng mọi chuyện đã trong tầm với. Đùng một cái lại cách xa vời vợi, tệ hơn nữa là nó đã rơi vào tay người khác.
Thử hỏi, Trương Vệ làm sau có thể nuốt trôi thất bại này. Mà một khi đã là chấp niệm thì dù cho người cầm Hàn Nha Thảo đi có là ai đi chăng nữa, thì chàng nguyện theo đuổi theo đến cùng nhằm lấy lại cho bằng được.
Trong một giây phút mất kiềm chế, chàng đã lạnh lùng mạnh miệng hướng về phía nữ nhân mà nói:
"Nữ nhân đáng ghét, đứng lại cho ta."
Lời vừa thốt ra, Trương Vệ đã nhanh chóng vận hết toàn bộ sức mạnh vào cánh tay thuận.
Nhờ đó Hỏa Chân Khí cấp cấp luân chuyển nhanh như thác đổ, đến từng huyệt vị trên phần tay bị hóa đá.
Do vận sức đến mức độ như vậy, cho nên cơ thể của chàng nóng lên rất nhanh. Hàn khi bị sự phản kháng mạnh đến nhường ấy thì bị biến hóa thành khói và hơi nước, rồi bị tống ra bên ngoài cơ thể.
Thoáng cái, sự khống chế do Hàn khí đã bị Trương Vệ loại trừ. Tức thì ánh mắt chàng hừng hực sự tức giận nhắm thẳng về phía nữ nhân kia.
Nữ nhân cũng bởi vì câu nói của chàng mà dừng bước. Tuy bị quát nạt nhưng nàng không có một chút cảm xúc gì, mà lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn về phía sau nơi Trương Vệ đang đứng.
Thấy vậy, Trương Vệ nhanh chóng tiếp cận nữ nhân bằng khinh công. Sau đó thì chậm chậm đứng ngẩng đầu lên để mặt đối mặt với nàng.
Khi bốn con mắt trực tiếp nhìn thấy nhau, Trương Vệ đã nhất thời trở nên trở nên kinh ngạc đến mức con ngươi căng ra hết cỡ.
Đối diên với chàng là một đôi mắt đượm buồn, ẩn sâu trong đấy là một sự cô đơn khó mà diễn tả nên lời. Đôi mắt đặt biệt ấy lại đi kèm với một khuôn mặt lạnh lùng đến mức vô cảm.
Tưởng như những điều đó phối hợp với nhau sẽ thành một khuôn mặt tệ hại, nhưng không, nữ nhân này là một mỹ nhân thực sự, đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào đổ gục chỉ chằng một ánh nhìn lạnh lùng như thế.
Trương Vệ nhìn ra điều đó thì nhất thời rung động bởi vì dung mạo của nàng. Tuy nhiên rất nhanh Trương Vệ đã lấy lại được sự bình tĩnh. Do cũng đã mất đi kha khá cảm xúc do chứng kiến một bông hoa tuyệt mỹ mà tâm trạng đã bị xoa dịu đi mấy phần.
Nhưng chàng lại không muốn như vậy, thâ tâm chàng muốn lấy lại Hàn Nha Thảo nên đã tự chất vấn bản thân của mình mấy lần.
"Trương Vệ, ngươi không được trở nên yếu đuối như vậy. Bằng mọi giá phải giành lại thứ thuộc về mình."
Sau một hồi lượng lự, Trương Vệ đã lấy lại được một chút cảm xúc. Khuôn mặt bắt đầu nhăn lại rồi lớn giọng nói:
"Thứ ngươi vừa mới lấy là của ta. Biết điều thì giao trả nó lại đây."
Nghe được lời nói của Trương Vệ, ánh mắt nữ nhân liền chuyển dịch về chiếc giỏ mang sau lưng. Nàng khẽ nhìn Hàn Nha Thảo một lần rồi quay lại nhìn Trương Vệ rồi lạnh lùng hỏi:
"Ý ngươi là Hàn Nha Thảo?"
"Phải, chính là nó."
Trương Vệ gật đầu thừa nhận.
"Nhưng ta đã hái nó, thì lý do nào lại là của nhà ngươi." Nữ nhận lạnh lùng khẳng định ngay.
"Nhưng mà ta đã thấy nó trước cả cô nương. Tất cả cũng bởi vì sơ xuất nhất thời mới để cô nương lấy nó đi. Bây giờ thì trả lại đây."
Nói đoạn chàng xòe bàn tay về phía nàng, với khuôn mặt chắc nịch như thể nữ nhân này sẽ vì thế mà giao nộp Hàn Nha Thảo lại cho mình.
"Không trả!"
Nữ nhân thẳng thừng chối từ. Cùng gương mặt khẳng định rõ một điều chắc chắn sẽ không trả lại nó một cách dễ dàng.
Đôi mắt của nàng bỗng chốc nheo lại, quét nhanh qua một lượt thân thể chàng từ trên xuống dưới.
Sau đó thì lạnh lùng nói tiếp:
"Đất này không phải của ngươi, cây cũng không do ngươi trồng. Ngươi tự thân thực lực yếu kém không thể thuần phục Hàn Nha Thảo thì nên chấp nhận sự thật đi."
Nói đoạn nàng cười đầy chất trào phúng nói:
"Nếu ngươi thực sự có thực lực thì hãy đến đây mà lấy nó đi."
Trước sự thách thức của đối phương. Trương Vệ bất giác thốt ra một chữ.
"Cô..."
Với ngữ điệu vô cùng tức giận, chàng vung nắm đấm thặc chặc lên cao.
"Đừng ép người quá đáng!"
Khi thốt ra những lời này, đột nhiên chàng nhận ra bản thân từ bao giờ đã trở nên thô lỗ đến mức không tự kiềm chế được bản thân.
Vốn dĩ chàng không phải là loại người như vậy, cho nên chàng đang phải tự hỏi mình:
"Rốt cuộc ngươi đang làm sao vậy. Chẳng lẽ chỉ vì một chút chuyện mà ngươi lại trở nên như vậy ư! Hãy bình tĩnh lại đi nào."
Nghĩ đoạn chàng quét nhanh qua xem xét nữ nhân thật kỹ.
"Không nên gây chuyện với cô nương này thì hơn. Xem kìa, khí tuy rằng khí tức không thể hiện ra một cách rõ ràng. Nhưng người này thực lực có phần nhỉnh hơn ta là rõ."
Nghĩ đến đây chàng nhất thời đổ mồ hôi.
"Xem ra ta nên từ bỏ Hàn Nha Thảo này mà truy tìm cây khác thì hơn. Tránh gây ra những chuyện không thể nắm bắt được."
Nguy lúc Trương Vệ đã một ý thoái lui, thì bất chợt chàng nhìn thấy một nụ cười khinh khi từ trên môi miệng của nữ nhân hướng về phía mình.
Điều đó vô tình đã đánh động đến lòng tự tôn bên trong con người của chàng, khiến khí huyết sục sôi. Suy nghĩ thoái lui, tức thì bị đập bỏ. Chàng khẳng khái đáp:
"Nơi này vốn dĩ vô chủ, nhưng người như cô nương cũng nên hiểu rõ lý lẽ. Đừng ngang ngược như thế! Quái cũng do ta diệt, đường này do ta mở, thì lẽ hiển nhiên nó phải thuộc về ta. Nếu cô nương biết điều thì hãy trả đây, còn không thì dù cô nương có là ai đi chăng nữa ta cũng quyết không nhân nhượng."
Ngữ khí mạnh mẽ, cùng giọng điệu không hề nhân nhượng. Chú trọng nhấn đến những từ ngữ cốt lõi, như thể thông điệp gửi đến đối phương rằng, chàng không ngại dùng vũ lực để thu hồi Hàn Nha Thảo.
"Sáo rỗng. Rốt cuộc ngươi vẫn không lấy được nó, muốn chứng minh cái gì ở đây. Thay vì ngươi nói thì hãy chứng minh bản thân mình làm nên chuyện đi."
Nói đoạn nàng lạnh lùng cười một cái.
"Vẫn câu nói đó. Không trả!"
Trước thái độ của đối phương, khiến Trương Vệ trở nên nín lặng. Nữ nhân này, không hề dễ đối phó như chàng đã nghĩ. Bằng câu "không trả" cũng đã đủ hồi âm với chàng mà rằng: Ta không hề sợ ngươi.
Đồng nghĩa với việc lời khiêu chiến của chàng đã có sự chấp thuận.
Chinh vì lẽ đó, chàng lại lâm vào tình thế hoàn toàn khác biệt so với dự định ban đầu. Chàng cứ đinh ninh một nữ nhân yếu đuối sẽ phải kh·iếp sợ trước sự đe dọa hung bạo của mình sẽ dễ dàng hoàn trả.
Tuy nhiên đâu thể ngờ được, người này lại cứng rắn đến như vậy. Trương Vệ không thể nắm bắt được thực lực của đối phương cho nên chàng lại căng thẳng hơn gấp bội phần.
Cổ nhân có câu " biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Cho nên phải suy xét thật kỹ nếu như muốn khiêu chiến với nữ nhân đầy chất lạnh lùng này.
Hành động ngập ngừng, không mấy dứt khoát đó của Trương Vệ. Lại càng khiến nữ nhân thêm phần coi thường, nàng chỉ nhìn lấy chàng thêm một lần rồi quay mặt rời đi về hướng khác.
"Đã là nam nhân, đừng có để những tiểu tiết vặt làm vướng bận nắm đấm. Ngươi vẫn còn trẻ con lắm, hãy về nhà đi nơi này vốn không dành cho nhà ngươi."
Nữ nhân lạnh lùng để lại cho Trương Vệ một câu như thế. Như thể một nắm đất cuối cùng đắp xuống nắp quan tài của sự hèn nhát.
Khi này, mọi ý nghĩ buông suôi đều được chàng mạnh mẽ gạch bỏ. Chàng không còn bận lòng gì nữa, đối phương đã mở lời đến như vậy mà chàng vẫn không hề phản ứng.
Thì chẳng khác gì một con rùa rút đầu. Vậy nên chàng tức thì phản ứng lại ngay. Bàn chân trụ đạp một cái thật mạnh xuống nền đất. Khiến vật chất bên dưới một phen chấn động.
"Là do ngươi đã ép ta!."
Dù cho Trương Vệ có nói gì, nữ nhân đã bắt đầu cất bước rời đi. Khi đôi bàn chân ấy vừa nhất lên thì trong tích tắt, Trương Vệ đã nhảy đến như một con thỏ đang bật nhảy cao.
Chàng hướng thẳng đến chiếc giỏ sau lưng của nàng mà quyết tâm giành lại Hàn Nha Thảo.
Khi chỉ khoảng cách chỉ còn là một cái với tay vừa đủ để Trương Vệ mừng thầm trong lòng vì tốc độ của mình. Thì ngay lúc này, nữ nhân liền nghiêng người sang một bên. Lập tức khiến chàng lỡ đà, cứ thế mà lao thẳng về phía trước trong vô định.
"Nguy!"
Trương Vệ thốt ra đầy bất ngờ. Bởi vì chính thời điểm cả hai đang lướt qua nhau, nữ nhân đã tận dụng được sơ hở mà dùng cước pháp đá vào mạn sườn bên trái của chàng.
Đương nhiên với khả năng của mình, Trương Vệ tuyệt đối không dễ đang b·ị đ·ánh dễ dàng như vậy. Chàng nhanh chóng xoay người lại, dùng phần thịt mềm ngay bụng mà tiếp nhận quyền cước của nàng. Đồng thời tránh tổn thương đến nội tạng, chàng đã đưa bàn tay thuận của mình đặt ở phía trước, nhằm trực tiếp hút lấy toàn bộ lực tác động.
Quả nhiên là chàng đã phần nào thành công khi cước pháp đó đã đặt trọn trong lòng bàn tay hữu.