Chương 40: Biến số.
Chàng bước đi dưới ánh sáng phản chiếu của những mảng băng xanh trắng, khiến chàng cảm thấy đây đúng là một cảm giác chinh phạt thực thụ. Khẽ đưa ánh mắt đảo quanh qua những thứ xung quanh, chứng kiến sức mạnh của loại dược thảo này thì Trương Vệ cũng phải kinh ngạc.
Nếu như chàng không sở hữu công pháp khắc chế, thì không chừng lúc này chàng đã là là một trong số những hàng cây hay những hòn đá lân cận rồi cũng nên.
Chỉ cần hai bước chân là chàng đã đến.
Lúc này chàng đã chứng kiến được sự vùng vẫy dữ dội của Hàn Nha Thảo, đến nổi đã khiến chàng không khác gì đang bị hun khói. Minh chứng qua việc toàn thân phủ lên một lớp khói dầy đặt, nói vậy mới thấy Hàn khí đã làm hết tất cả những gì có thể nhằm khống chế chàng nhưng tất cả đều không thành công.
Tuy nhiên ở một góc độ nào đó, những nổ lực của Hàn Nha Thảo đã đem lại một chút tác dụng. Khi mà Trương Vệ đã cảm nhận được một chút không khí lạnh, mặc dù không đáng kể, nhưng cũng đã đủ khiến chàng phải cảnh giác mà đề phòng.
Chính điều đó đã thúc đẩy, Trương Vệ quyết định hành động thật nhanh tránh để đêm dài lắm mộng. Ngay lập tức, chàng ngồi quỳ một chân xuống đất.
Vừa vào thế thì chàng định bụng sẽ dùng lực thật mạnh đặng nhổ Hàn Nha Thảo lên như cách thông thường. Phần nhiều do chàng tự tin vào năng lực hiện tại của bản thân tuyệt đối sẽ không thể nào gặp khó nếu Hàn Nha Thảo tiếp tục giở trò.
Cho nên không một chút do dự, Trương Vệ đưa bàn tay trực tiếp tiến đến mà nắm lấy phần thân của nó. Tuy nhiên đó lại là một sai lầm đáng trách.
Lúc bàn tay của chàng hoàn toàn chạm vào Hàn Nha Thảo thì một xúc cảm kỳ lạ xộc thẳng lên não bộ của chàng. Chính cái cảm giác này, đã khơi lên một phản xạ tự nhiên của cơ thể, khiến chàng nhanh chóng thu tay lại nhanh như đ·iện g·iật.
Dù không biết rõ, chuyện gì vừa xảy đến với mình. Nhưng cái cảm giác bất an nhanh chóng lấn áp lý trí, khiến Trương Vệ quyết định thoái lui đến nơi an toàn, nhằm xem xét mọi chuyện thật kỹ càng.
Nhón mũi chân xuống nền đất, Trương Vệ nhanh như một loài chim mà lùi lại về sau hơn mười bước chân.
Khi mà đã lùi đến ví trí an toàn, Trương Vệ mới nhận ra được nơi bàn tay thuận của mình đã bị hóa thành một cục đá lạnh. Đi kèm với nó là cảm giác tê buốc không kém gì đem tay đi ngâm trong nước lạnh mùa đông.
Chưa dừng lại ở đó, chàng còn cảm nhận được hàn khí đang từ nơi bàn tay ấy đang cố xâm nhập vào tâm mạch của chàng. Khiến chàng ngay lập tức nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần.
Tức thì chàng dùng bàn tay còn lại điểm lên những huyệt vị trên đường từ cánh tay thuận dẫn đến tâm mạch ngăn cản việc xâm nhập của nó. Bên cạnh đó chàng vận lên Hỏa chân khí tiến lên chi thể đang bị xâm nhập với mục đích hợp lực với sức mạnh của bản thân mà đào thải lượng khí này ra khỏi cơ thể.
Điều đó đã khiến vị trí tiếp xúc của hai lượng khí bên trong thân thể của Trương Vệ như một cuộc hỗn chiến. Làm cho Trương Vệ đau đớn đến thấu tận xương tủy.
Dù có đau hơn thế thì chàng cũng phải chịu đựng vì chính chàng đã quá sơ xuất mà tạo ra mối nguy hại cho chính mình. Nhằm để nhanh chóng tống khứ hàn khí ra khỏi cơ thể, Trương Vệ dùng hai ngón tay nghịch đã được tẩm vào công lực mà áp thẳng lên phần cánh tay thuận, sau đó dùng công lực áp thẳng lên đấy rồi di chuyển dần lên phần bàn tay, nhằm phụ thêm lực.
Đồng thời chàng đưa cánh tay thuận của chàng hướng thẳng xuống mặt đất, nhằm để những giọt nước được sinh ra do cuộc xung đột chân khí có thể thuận tiện trút ra bên ngoài.
Trong khi Trương Vệ đang chật vật đối phó với Hàn khí, thì bất chợt từ trong khu rừng rậm rạp, một đạo nhân ảnh di chuyển nhanh như một cơn lốc nhẹ nhàng lướt qua vị trí chàng đang đứng mà tiến lên phía trước, thay thế chàng mà đứng đối diện với Hàn Nha Thảo.
Đạo nhân ảnh này, mang theo mùi của đàn hương thoang thoảng trong gió truyền đến mũi của Trương Vệ. Tức thì chàng nhận ra người đến là một nữ nhân.
Chàng bèn ngẩng đầu lên xem thử người đến là yếu quái phương nào, sao lại can thiệp vào chuyện của mình. Vừa chuyển dịch con mắt, thì thân hình nhỏ bé của đối phương hiện rõ bên trong con ngươi của chàng, khiến chàng còn phải kinh ngạc vì những gì đang thấy.
Hiện tại, nữ nhân đó đang quay lưng về phía chàng, cho nên tầm nhìn của chàng chỉ có thể quan sát ở một góc độ nhất định. Tuy nhiên như vậy cũng đủ để chàng có thể nhìn ra được một vài đặc điểm nổi bậc của người này.
Nữ nhân trước mắt chàng có một làn da trắng trong như làn nước mùa thu. Đi kèm với một mái tóc đen dài, được nàng búi lên trông không khác gì một cái vương miệng trên đỉnh đầu, đồng thời một vài sợi tóc được nàng thả tự nhiên đến ngang hông.
Bên cạnh đấy, nữ nhân khoát lên người bộ trang phục gây cho Trương Vệ một sự ấn tượng nhất định. Vì từ trước đến nay, chàng chưa bao giờ nhìn thấy phong cách ăn mặc như thế này, có lẽ nàng ta đến từ một vùng đất cách khá xa nơi này.
Đầu tiên nói đến phần áo sống trắng bên trong, nó được mặc lên theo cách thông thường đến tận ống quần. Tiếp đến là phần áo thứ hai, nó có màu xanh lục đậm, phủ đều trên thượng y, tuy nhiên khi đến ngang hông thì nó được chia ra như bốn hạt hướng dương phân bối đối sức mặt trước sau của phần bắp đùi.
Điều đặt biệt nhất là nữ nhân còn có một lớp áo khác nữa, trông không khác gì một lớp áo giáp, chất liệu vải khá cứng. Và chỉ được thiết kế từ giữa ngực đến gáy, đi kèm với phần cổ áo dựng đứng. Nó tinh tế bảo vệ bộ phận quan trọng nhất, đồng thời tôn lên nét đẹp của hai miếng mở thừa căng tròn.
Những điều đó cũng không quan trọng bằng một thứ được Trương Vệ chú ý nãy giờ đến độ không thể rời mắt. Đó chính là một chiếc giỏ làm bằng tre hình trụ được nàng đeo ở sau lưng.
Nếu chàng nhìn không lầm, nó chính là giỏ để đựng dược thảo, minh chứng là có vài cây thảo dược đã nằm ở trong đấy trước rồi. Từ những dữ liệu trên chàng đoán nữ nhân này bảy tám phần chính là một Dược sư.
Khi chàng còn mãi mê theo dõi, thì nữ nhân kia đã không nói không rằng mà bước lại gần Hàn Nha Thảo.
Đương nhiên là dược thảo kia, không muốn khuất phục trước bất kỳ ai. Nó liền phát ra hàng loạt hàn khí dũng mãnh như trước đây đã từng làm với Trương Vệ, nhằm đẩy lùi nữ nhân bí ẩn này.
Tuy nhiên có vẻ như điều đó không hề làm lay chuyển ý định của nàng, bước chân của nàng vô cùng bình thản và tràn đầy tự tin. Khi đến gần và ngồi chổm xuống, nàng cũng đã trực tiếp đưa tay nắm lấy phần thân của Hàn Nha Thảo.
Trương Vệ thấy vậy thì có lòng tốt, định ngăn cản nữ nhân lại. Vì lo sợ rằng nàng sẽ giống như mình . Liền mở lời:
"Đừng..."
Nhưng giọng của chàng vẫn chưa thoát ra khỏi cuống họng, thì hình ảnh sau đó đã khiến chàng mở tròn mắt mà ngậm mồm lại.
Bàn tay của nữ nhân khi chạm vào Hàn Nha Thảo đã phát ra một cổ năng lượng màu xanh lục, sức mạnh đó không ngờ lại áp chế được lượng khí cường hãn. Ngay lập tức hàn khí từ Hàn Nha Thảo như thể bị trung hòa, nhanh chóng dịu lại và chậm rãi biến mất.
Chính vì vậy, từ một thứ hung hiểm thoáng cái nó chẳng khác gì một con cún con ngoan ngoãn chờ đợi thuần phục. Cho nên nữ nhân kia chỉ cần nhẹ nhàng nhổ nó khỏi đất và cất vào chiếc giỏ sau lưng một cách dễ dàng.
Ngay thời điểm Hàn Nha Thảo rời khỏi đất, thì cũng là lúc không gian đã biến chuyển lại như cũ đồng dạng với phần lớn khu rừng. Tất cả những dị tượng đều đã theo đó mà biến mất không chút dấu vết.
Khi lấy được thứ mình cần, nữ nhân xoay người về hướng khác và chuẩn bị rời đi. Thấy vậy Trương Vệ quyết không để nàng dễ dàng cầm Hàn Nha Thảo mà bản thân vất vả nữa ngày tìm kiếm mà đi dễ dàng như thế.
Bèn dốc toàn lực loại bỏ Hàn khí một cách nhanh chóng.