Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhược Thủy Động Thiên

Chương 3: Hết sức.




Chương 3: Hết sức.

Phát súng khơi màu cho cuộc chiến của hai cường giả đỉnh phong, lại đến từ cánh rừng đã bị họ tàn nhẫn hủy hoại bên dưới.

Một chiếc lá phong vàng chậm rãi rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh nhỏ đến mức nhường như không thể nghe thấy được. Ngay chính thời điểm ấy, một tia sét niệm trong tâm khảm của họ được đánh thức. Bạch Hổ không hề do dự mà t·ấn c·ông trước, đôi bàn chân đạp thẳng vào không khí sinh ra một lực đẩy cực mạnh. Đến nổi sóng dư kích do hành động đó tạo ra cũng đủ để khiến không gian bị biến chuyển.

Tốc độ cùng sức mạnh đã được Bạch Hổ tôi luyện đến mức cực hạn của chiêu thức mà bản thân tung ra.

"Lôi Trảo."

Đôi bàn tay biến thành song trảo với ngũ chỉ sắc nhọn như nanh vuốt của mãnh hổ, nhắm thẳng mục tiêu là yết hầu của Kinh Như Tuyết. Khí chiêu từ võ kỹ đã lưu lại trên đường di chuyển của Bạch Hổ những đường sét mờ ảo, đồng thời trong lòng bàn tay cũng chứa những đường kẻ lôi kình. Uy lực nội tức được phát ra đủ để khiến khí chiêu phá nát cả một khu vực rộng lớn.

Kinh Như Tuyết đương nhiên nhận ra điều ấy, trước khi Bạch Hổ có thể đạt được điều mà hắn muốn thì Kinh Như Tuyết muốn kẻ được mệnh danh Lãnh Chúa Thảo Nguyên này phải tốn thêm công sức. Nhếch mép cười hừ một cái, mỉa mai nói:

"Tiêu Chính Nam ơi là Tiêu Chính Nam. Cái tính của ngươi bao năm không đổi, vẫn cứ thích manh động mà thôi. Hèn gì chẳng bao giờ ngươi có thể làm nên đại sự."

Đá xoáy đối phương xong, Kinh Như Tuyết nhanh chóng xếp hai bàn tay đặt ngang ngực, lòng bàn tay hướng vào nhau và cách nhau một khoảng ước chừng hai tất.

Ngay lập tức, nơi khoảng giữa song thủ sản sinh ra một đạo tử sắc chân khí hình cầu.



"Hoa Hoa Tại Tại Liên Mãn Thiên."

Chiêu thức được Kinh Như Tuyết tung ra, vừa kịp lúc hữu trảo của Bạch Hổ chỉ còn cách yết hầu của hắn chưa tới bảy tất.

Một cổ năng lượng ở giữa không trung, chặn ngay lòng bàn tay của Bạch Hổ khiến hắn không thể nào tiến vào sâu hơn được. Liền ngay sau đó, cổ năng lượng kia đã dần hóa hình thành một đóa hoa trường thọ, phủ màu tử sắc.

Bạch Hổ thấy bản thân bị ngăn cản, bởi một bông hoa nhỏ bằng một cái nắm tay. Thì việc đầu tiên mà hắn làm, chính là dùng lực đẩy thêm một chút về phía trước. Tuy nhiên có vẻ như, hoa tử sắc trường thọ không dễ dàng bị lay chuyển như dáng vẻ của nó.

Màu sắc của hoa được tô điểm đậm dần, đồng thời lấp lánh như thủy tinh. Hữu trảo bị khống chế, thì Bạch Hổ đổi qua dùng tả trảo. Bàn tay nghịch vừa định xuất thủ, thì Bạch Hổ đã ngay lập tức nhận ra. Xung quanh của Kinh Như Tuyết, không chỉ có một mà là rất nhiều đóa hoa trường thọ. Chúng xếp thành một trận đồ bao quanh lấy vật chủ, đồng thời cách đều nhau tạo ra một mối liên kết vững chắc, không thể bị xê dịch.

Trong một khoảnh khắc, Kinh Như Tuyết đã cho Bạch Hổ thấy được thế khó mà phải rút lui. Tuy nhiên "khó" không nằm trong từ điển của Bạch Hổ mà hắn lại càng không biết cách viết nó như thế nào. Hắn không muốn biết và lại càng không muốn bản thân là kẻ thuộc cuộc, từ trước đến nay hắn chưa biết lùi bước là gì. Một khi đã đánh thì c·hết mới thôi.

Bạch Hổ đan chéo song trảo trước mặt, đồng thời đồng tử trợn ngược gắt gao dữ tợn. Từng đầu ngón tay sinh ra những tia chớp điện, uy mãnh tứa ra bên ngoài.

Tiếp đến, hắn điên cuồng xuất thủ về phía đối phương. Tạo ra những âm thanh inh ỏi.

Uỳnh...Uỳnh...Uỳnh.

Lần trước, hắn bị hoa tử sắc đặt thẳng vào lòng bàn tay, dễ dàng hóa giải đi cường công. Nhưng lần này sức phá hủy của Bạch Hổ đã nhân lên gấp bội, trực tiếp bóp nát tất cả những đóa hoa nào trong tầm tay.



Nhưng chiêu thức này của đối phương liên miên bất tận, vừa phá hủy thì chúng lại sản sinh ra một thứ khác tương tự để lắp vào chỗ trống. Nhằm duy trì mối liên kết, một cách nhất quán và chặt chẽ.

Buộc Bạch Hổ phải gia tăng tốc độ, cùng cách tiếp cận từ nhiều hướng khác nhau. Vô tình tạo ra hàng loạt những âm thanh v·a c·hạm lớn nhỏ liên tục. Cái đầu nóng của Bạch Hổ vì thế mà càng trở nên hung hăng và cáu gắt. Cũng trong lúc đó, hắn đã nhìn thấy nụ cười chứa đầy giễu cợt của Kinh Như Tuyết, thì máu huyết càng sục sôi mà cao giọng quát:

"Đồ hèn nhát, chỉ biết núp trong mai rùa. Thì có gì là hay ho. Nếu là một đấng nam nhi, thì chỉ ít hãy đối đầu trực tiếp với ta."

"À ! Nhờ ngươi nói, ta mới nhớ ra mình là nam nhân ấy chứ. Cứ tưởng là nữ nhi yếu đuối không thôi."

Lời nói chứa đầy tiếu ý, cùng nụ cười cợt nhã của Kinh Như Tuyết khiến cơn giận lại càng hun đúc thêm lên. Nhận ra việc t·ấn c·ông kiểu này không mang lại hiệu quả, mà còn tổn hao sức lực. Bạch Hổ nhanh chóng thay đổi cách tiếp cận. Hắn lùi lại phía xa, cách với Kinh Như Tuyết một khoảng cách cho là an toàn. Sau đó, vung song thủ sang hai bên bấu chặt lấy khoảng không.

Cổ âm thanh theo đó mà phát ra.

Xoảng...Rắc.

Không gian như những tấm kính mỏng, đã bị Bạch Hổ thuận tay bóp nát thành hình dáng mười dấu ngón tay lan ra xung quanh như mạng nhện. Chân khí cũng được hắn liên tục phát ra. Tạo nên một hình ảnh hư hư thực thực.



Với chiều cao, từ trên không chạm đến dưới khu rừng ước chừng hai mươi trượng. Gương mặt hung tợn giống quỷ diêm la, cùng cây quyền trượng vang danh tứ hải với Thiên Lôi Bát Âm. Không ai xa lạ hồn lực đó chính là Lôi Thần thượng cổ.

Vừa được gọi ra, hồn lực này đã kéo theo hàng loạt những âm thanh của điện.

Rẹc... Rẹc.

Vang vọng khắp không gian, nằm trong phạm vi ảnh hưởng. Dù cho Lôi Thần bây giờ chỉ là hồn lực, nhưng chớ vội coi thường sức mạnh đến từ nó.

Uy thế hiện giờ của Bạch Hổ ăn đứt Kinh Như Tuyết về mọi mặt, hắn không tin cái trận pháp hoa trường thọ tử sắc có thể ngăn được mình. Ánh mắt liền hết lên đầy tự mãn.

"Lôi Thần Giáng Thế: Lôi Phạt."

Bạch Hổ vung song thủ ra phía trước, trực tiếp phóng ra những đường điện uy lực. Đồng thời điểm, Lôi Thần dậm quyền trượng một cái thật mạnh xuống khu rừng, khoét ra một cái lỗ hổng to trên nền đất. Lúc này trên bầu trời xanh, bất ngờ xuất hiện hàng trăm tia sét xẹt qua, theo sau là âm thanh sấm rền âm trầm kéo dài đến đinh tai nhức óc.

Mục tiêu mà chúng nhắm đến, không đâu khác chính là đánh thẳng đến nơi mà Kinh Như Tuyết đương đứng.

Khiến tứ bề trận pháp đều bị lôi kình công phá, làm cho sự liên kết của trường thọ tử sắc đã bị gỡ bỏ. Ngay lập tức trận pháp bị vô hiệu, đồng thời phát ra âm thanh cực lớn.

Đùng... đùng.

Sức công phá quá lớn, các đường lôi kình tiếp nối lẫn nhau truyền dẫn thẳng đến những đóa hoa tử sắc đồng dạng nằm cạnh nhau trong phạm vi ảnh hưởng mà trực tiếp phá hủy từng cái một.

Không có sự phục hồi nào được diễn ra cả, và trận pháp mà Kinh Như Tuyết dựng nên đã bị Bạch Hổ thành công hóa giải. Điều đó đã sản sinh ra một lượng lớn thải khí bao trùm lấy không gian lân cận của Kinh Như Tuyết.

Tuy nhiên phản ứng của Kinh Như Tuyết dường như là không mấy bất ngờ, hắn chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Bởi vì tất cả đều nằm trong sự tính toán của con người này. Hắn phần nào đã mường tượng ra được việc Bạch Hổ sẽ bung hết sức.