Chương 37: Tìm kiếm.
Chuẩn bị mọi thứ xong suôi, Trương Vệ ngay lập tức lên đường trong đêm đặng đến với nơi lịch luyện cho thật sớm.
Nhưng do khoảng cách của Vấn Lạc Nhai với Ma Thú Hạch về cơ bản cũng khá xa. Nên đến đầu giờ ngọ Trương Vệ mới đặt những bước chân đầu tiên đến khu vực phía Tây của Ma Thú Hạch.
Trước mắt chàng lúc này là một khu rừng vẫn còn mang theo những nét đặc sắc của những cánh rừng thuở hồng hoang chi địa. Cảnh sắc này thật khiến chàng có phần thấy kích thích.
Không phải nơi nào trên Đại Lục Hoa Bắc cũng sẽ giữ được nét đẹp lâu được như thế này. Quả thật là một điều hiếm thấy.
Quan sát sự việc thêm một lúc, Trương Vệ không chần chừ thêm nữa tránh mất thời gian mà nhanh chóng tiến vào bên trong.
Nói qua một chút về Ma Thú Hạch.
Nơi đây được xem là một trong thập đại huyễn cảnh của Đại Lục Liên Hoa. Nó đã từng tồn tại từ thời đại chiến Cửu giới lần đầu tiên cách đây hơn hai triệu năm trước.
Vì lịch sử lâu đời của mình mà nơi này quy tụ rất nhiều những Ma thú thực lực cực cao.
Bọn chúng cũng như những tu hành giả, đều rất mạnh nhờ hấp thụ chân khí và tu luyện theo năm tháng. Nhưng khác con người ở chỗ tuổi thọ chúng rất cao, nên công pháp chúng thấp nhất cũng phải tầng 50 trở lên.
Lý do mà bọn chúng chọn nơi này để cư ngụ là bởi vì ở đây có rất nhiều linh khí hội tụ. Mà một khi linh khí hội tụ nhiều thì cũng là nơi tồn tại không ít linh thảo hiếm, điều mà người tu hành nào cũng cần.
Ít nhất khi muốn thí luyện ở nơi này thực lực phải chạm đến ngưỡng "Ngạo" thị mà Trương Vệ không phải là người như thế thực lực của chàng dừng lại ở thực lực "Kỳ" tài cho nên thập là khập khiểng nếu đem lên bàn cân so sánh.
Vì lẽ đó có thể nói rằng Ma Thú Hạch là một nơi đi dễ khó về cho những ai đã lỡ bước chân vào.
So với lũ Ma thú kia Trương Vệ chẳng khác gì một con kiến. Biết người biết ta chàng đã phong bế khí tức của bản thân nhằm che giấu đi hành tung của chính mình.
Bên cạnh đó chàng chỉ có thể dùng khinh công cơ bản đặng di chuyển, đồng thời tránh việc tiếp xúc trực tiếp với nền đất nên chàng chỉ có thể di chuyển trên những nhánh cây.
Lý do đa phần nằm ở việc Trương Vệ cẩn trọng cho tính mạng của bản thân mình, cổ nhân có câu "Cẩn tắc vô ái nái." Lần đầu chàng đến một nơi hoàn toàn xa lạ, những điều ở đây nói kiểu gì cũng là không hề an toàn. Chàng không muốn khi di chuyển lại vô tình chạm mặt một con Ma Thú nào đấy đang ẩn cư bên dưới lòng đất, khi đó toàn mạng có lẽ là một điều xa sỉ.
Bằng cách thông minh như thế nên Trương Vệ đã thành công tiến rất sâu vào địa phận Ma Thú Hạch với ít trỡ ngại nhất.
Lúc này quảng đường mà chàng đã di chuyển ước chừng cũng đã hơn bảy dặm đường vừa vặn đủ để bắt đầu thực thi nhiệm vụ được giao phó. Chàng bèn lấy quyển trục đen ra mà xem xét những chỉ dẫn bên trong.
Ở những dòng đầu tiên, chàng đã thấy được yêu cầu của Kinh Như Tuyết.
Thứ mà hắn cần có tên là Hàn Nha Thảo một loại dược thảo chí âm chí hàn.
Tương truyền Điểu vương trải qua hàng ngàn năm tiếp thu tinh hoa Nhật Nguyệt biến thành một loài linh vật, tựa một loài cỏ, phải qua trăm năm mới thành một cây lớn đó là Hàn Nha Thảo, như thế thôi đã đủ thấy độ quý hiếm của nó.
Lúc đầu khi nhận lấy nhiệm vụ này, Trương Vệ thật không hiểu rõ dụng ý của Kinh Như Tuyết là gì. Mãi cho đến lúc này, khi chàng đọc được những dòng chữ ghi rằng "cảm nhận hàn khí bằng tâm nhãn".
Thì chàng đã hiểu ra hết tất cả mọi ngọn ngành.
Thật ra Như Tuyết đã biết được khả năng của Trương Vệ đến đâu nên mới cho chàng đến nơi này. Bởi vì chàng có một khả năng mà không phải ai cũng có được. Đó là cảm nhận không gian xung quanh rất tốt, gọi tắt là Tâm Nhãn. Qua chui rèn với Như Tuyết nó đã trở nên rất thuần thục.
Theo đó chàng đã dùng đến khả năng đặc biệt của bản thân bắt đầu dò tìm khí của Hàn Nha Thảo để biết được đích xác vị trí của nó bên trong khu rừng này.
Không gian, không hề một màu như những gì mà nó thể hiện ra cho chúng ta thấy. Ẩn đằng sau một màu trắng trong suốt đó là những sự di chuyển của hàng hà xa số những luồng khí mang trong mình năng lượng vô hình.
Chính vì vậy, trong cảm nhận của Trương Vệ. Những linh khí tồn tại bên trong Ma Thú Thạch như những con trăn với kích thước khổng lồ đang uốn lượn phần thân quá khổ len lỏi khắp ngóc ngách lớn nhỏ ở đây.
Tại một số nơi nhất định, những luồng linh khí kia đã tự động cuộn tròn lại với số lượng đông tạo nên một quần thể linh khí cực dày. Theo tu hành mà nói nơi linh khí cực thịnh như thế quả thật là điều kiện thuận lợi cho việc chuyển hóa tu vi.
Việc Trương Vệ đến đây quả thật là đúng đắn, tuy nhiên chàng vẫn phải tìm kiếm những thứ mà Kinh Như Tuyết cần trước đã, sau đó mới đến việc tu luyện của bản thân.
Vì chàng lo rằng bản thân yếu kém không hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, điều đầu tiên chắc chắn sẽ bị trách phạt, tệ hơn nữa thì phần thưởng mà Kinh Như Tuyết hứa có lẽ chàng không có diễm phúc được hưởng, mặc dù chàng vẫn chưa biết thứ đó là gì tuy nhiên vẫn có một sự thích thú nhất định đối với nó.
Theo cảm nhận của bản thân, Trương Vệ di chuyển lệch về hướng Tây Bắc một chút, độ chừng hai dặm, thì dường như chàng đã gần đến nơi có lượng hàn khí cao hơn mức độ bình thường.
Ứng với những gì đã được ghi chép lại, thì dấu hiệu này có bảy phần là nơi cư ngụ của Hàn Nha Thảo. Do đó Trương Vệ bèn phi hành chậm lại, đồng thời chú ý quan sát mọi vật xung quanh trong tầm mắt.
Bất chợt, chàng nhìn thấy một dị tượng kỳ lạ buộc lòng chàng phải dừng lại ngay tức thì.
Giữa ánh nắng của buổi trưa vào mùa Đông, không thể coi là quá nóng bức. Nhưng cũng có thể coi là nhiệt độ chấp nhận được.
Không vì thế mà một góc nhỏ trong khu rừng lại bị phủ lên một lớp băng mỏng như thế. Điều này đã khiến Trương Vệ phải chú ý đến.
Dược thảo chí âm chí hàn như Hàn Nha Thảo tuyệt đối sẽ không bỏ qua khu vực thích hợp đến như thế.
Nhận ra được điều này, Trương Vệ ngồi chởm trên một nhánh cây lớn. Phóng tầm nhìn về phía trước mà quan sát thật kỹ càng.
Chàng đã được cảnh báo từ trước cho nên lòng đề phòng luôn hiện hữu. Trong quyển trục có nói, đối với những loại dược thảo quý
có thể sẽ có Ma thú canh giữ hoặc bản thân nó đã chính là thử thách. Dù là gì đi nữa, Trương Vệ vẫn phải giữ lấy cái mạng quèn của mình.
Quan sát một lúc lâu, đến một động tĩnh nhỏ cũng không có, âu chỉ có những đợt gió mang theo hàn khí mang đi khắp không gian khiến chàng có một chút lạnh.
Không thể chờ đợi thêm được, Trương Vệ liền rời khỏi nơi trú ẩn. Điểm gót chân nhẹ xuống nền đất.
Đồng thời tiếp tục, dùng tâm nhãn tìm kiếm vị trí của dược thảo, song song với đó là truy suất những hiểm họa đang rình rập xung quanh.
Tuy nhiên dường như chàng đang đi vào ngôi nhà vắng chủ vậy. Không hề thấy một chút hồi âm dù cho chàng đã ra lời chào hỏi.
"Xem ra, ta đã quá lo xa rồi." Trương Vệ nói thầm.