Chương 36: Nhiệm vụ.
Trong những ngày kế cận, việc tu luyện vẫn luôn được Trương Vệ duy trì, không hè xao nhãng dù chỉ một phút giây ngắn ngủi, trừ những lúc nghĩ ngơi.
Điểm cái đã đến một tháng sau.
Thời gian lúc này, riêng chàng mà nói đã đến rất gần với những gì mà chàng luôn mong chờ. Quỹ thời gian càng ít, thì lại càng khiến Trương Vệ cảm thấy căng thẳng và lo lắng.
Mặc dù việc tiến cấp kinh mạch dường như đã được xem là tuyệt hảo. Khi mà chàng đã chạm ngưỡng 34 tầng chu thiên.
Xét về mặt bằng chung để mà so sánh, thì Trương Vệ đã ở rất gần với vị trí dẫn đầu trong thế hệ tiếp theo của nhân tộc.
Do đã trãi qua rất nhiều ngày khổ luyện, kèm với việc chịu đựng không ít áp lực đến từ việc hấp thụ chân khí trong một quảng thời gian dài. Nên lúc này, Trương Vệ cần một khoảng thời gian nghĩ ngơi tịnh dưỡng lại thân thể, suy cho cùng nhục thân phàm nhân không phải thứ có thể tùy tiện mà sử dụng một cách bữa bãi.
Chính vì lẽ đó, Trương Vệ đã dành hẳn 5 ngày đặng nghĩ ngơi, đồng thời không động đến bất kỳ quá trình nội tu hay chuyển hóa nào, nhằm giúp cơ thể có thời gian phục hồi.
Thông thường, mỗi khi có thời gian rảnh rổi Trương Vệ sẽ tìm cách trở về Đế Đô đặng mà vui chơi thư giản. Tuy nhiên lúc này, chàng không hề có ý định đó, mà ngược lại chàng chỉ muốn dành thời gian cho việc ngủ hơn.
Suy cho cùng, chàng không muốn gặp lại những kẻ sơ hở là sẽ tìm cách kiếm chuyện với chàng. Khi đó thì đừng nói là giải tỏa đầu óc mà ngược lại còn có tác dụng phụ. Thà rằng chàng lười biếng ở lại Vấn Lạc Nhai còn hơn.
Ngày đầu tiên của chuỗi ngày nghĩ dưỡng, Trương Vệ đã ngủ đến khi vầng thái dương đi qua các tán lá cao bên ngoài Ẩn Quỷ Cốc, mà bản thân chàng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Đến nổi cơ thể chàng có dấu hiện bị mặt trời đè.
Mãi cho đến khi cơn đau đầu ập đến đã buộc chàng phải rời khỏi giường, tuy nhiên khi bàn chân vừa đặt xuống nền đất, sự mệt mỏi đã tiếp tục bủa vây. Khiến Trương Vệ không sao thoát được sự lười nhác này.
Thế là, thay vì thức dậy, chàng đã thay đổi địa điểm nằm. Đó là một mái đình nhỏ nằm ẩn trong khu rừng anh đào, bên ngoài trang viện. Vị trí địa lý của mái đình nằm lẫn trong không gian đầy ắp hoa cỏ, nên chất chứa mùi vị của thiên nhiên, hòa chung với cảm giác se lạnh của mùa đông đang đến gần.
Đã khiến Trương Vệ cảm thấy thư sướng mà ngủ tiếp một mạch đến đầu giờ Dậu, qua cả giờ cơm chiều mà chàng vẫn chưa thể mở mắt ra được.
Thấy trời cũng đã muộn mà không thấy bóng dáng của Trương Vệ đâu nên theo lẽ thường tình, Kinh Như Tuyết đã rời khỏi Vấn Lạc Nhai mà di chuyển ra bên ngoài đặng tìm kiếm chàng.
Đương nhiên là hắn đã biết rằng chàng ở vị trí nào rồi. Nên chẳng cần tìm kiếm mất thời gian mà đi thẳng đến mái đình đặng tìm gặp.
Bóng hình của chàng từ đằng xa mà hắn thấy là một thân lười biếng, lăn qua lăn lại chẳng màng đến hình tượng mà trưng bài ra hết những cái nết coi như là xấu nhất của con người.
Dù có là thế, thì đối với hắn Trương Vệ cũng chỉ là một tiểu tử mãi không chịu lớn mà thôi. Hay nói theo cách khác hắn đã quá quen với điều này.
Kinh Như Tuyết bước từng bước đến gần, sau đó thì trực tiếp ngồi lên một góc của chiếc ghế đá dài nơi mà Trương Vệ đang nằm. Rồi khẽ rót những lời nhỏ nhẹ bên tai chàng:
"Tiểu tử, ngươi quả thật biết hưởng thụ đấy. Dậy đi! Ta có chuyện cần giao phó."
Khi nghe được giọng nói đó, hiển nhiên Trương Vệ đã biết người đó là ai. Cho nên chàng vẫn duy trì sự lười biếng của bản thân mà mặc định xoay người đi hướng khác mà không thèm trả lời.
Thấy vậy, Kinh Như Tuyết cũng không ngăn cản chàng tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Mà vội đứng lên, đi lại chiếc bàn gần đó mà đặt mông xuống.
Bàn tay Kinh Như Tuyết nhẹ nhàng, làm động tác nắm lấy không khí. Tức thì một ly trà nóng xuất hiện ngay trong lòng bàn tay của hắn.
Vừa nhìn thấy nó hắn bèn nở nụ cười không rõ lý do, đồng thời từ tốn nâng ly định hớp lấy cho bản thân một ngụm. Tuy nhiên hắn không vội mà thưởng thức ngay, mà khẽ liếc mắt nhìn Trương Vệ nói:
"Quả thật ta đã giúp đệ thăng tiến đến mức, những cá nhân trong độ tuổi này, không một ai có thể sánh bằng. Tuy nhiên vạn vật đều có biến số của riêng nó, huống chi đây là một chuyện khó lường."
Nói đoạn hắn đưa ly trà lên gần khuôn miệng, từ bờ môi đỏ ấy hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Luồng không khí từ trong cuống họng nhẹ nhàng đẩy đi cái nóng cháy lưỡi, sau đó hắn nhàn nhẹ nói tiếp:
"Soi xét kỹ mọi chuyện ta thấy rằng, cá nhân đệ chưa sở hữu bất kỳ một loại võ kỹ nào phòng thân có thể sánh ngang với những đối thủ lớn tại Tam Minh Tranh Bá. Võ kỹ của hai gia tộc Lý, Từ tuy không thuộc hàng cao cấp, nhưng xét trên bình diện chung thì quả thật không thể xem thường được đâu."
Nói hết những lời mà bản thân hắn cho là cần phải nói, thì hắn đã vội hớp nhanh một ngụm trà, sau đó mỉm cười khen ngon.
Về phần Trương Vệ, chàng nằm yên lắng nghe những lời đó thì cũng có chút lắng đọng suy xét. Quả thật do chính bản thân chàng thường ngày quá lười, không bao giờ đến võ đường của Trương Gia để học võ kỹ của gia tộc.
Chính vì vậy, nếu không có sự truyền thụ đến từ phụ thân của mình, có lẽ chàng cũng chưa từng biết đến bất kỳ loại võ công nào đến từ Trương Gia Bảo. Nhắc đến quả thật là một sự hổ thẹn, hiện giờ chàng chỉ nắm trong tay hai kỹ năng được xem là cơ bản của Hỏa Quyền Thuật. Cho nên võ kỹ đối với chàng mà nói hiện chỉ là hàng bỏ đi, không đáng nhắc đến.
Nếu đem đi so với một cá nhân bất kỳ trong gia tộc thì chàng không thể nào sánh bằng. Thực sự mà nói chân khí hiện tại Trương Vệ tuy cường đại, nhưng võ kỹ lại yếu kém thì lúc thi triển cũng chỉ khá hơn một chút mà thôi. Nếu miễn cưỡng thì có thể giao chiến từ hòa đến thua, còn thắng thì hơi khó.
Nhận ra được sự hạn chế của bản thân, Trương Vệ liền nhanh chóng ngồi dậy, chậm rãi thu hồi đi sự lười nhác. Hít một hơi thật sâu đặng lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng đi lại ghế đá ngồi đối diện với Như Tuyết, mỉm cười tỏ vẻ vô tội nói:
"Hì hì, không biết nhiệm vụ mà Tỷ Tỷ đại nhân giao phó cho tiểu đệ đây là gì vậy."
"Ây da, Trương công tử chẳng phải ngươi đang nghỉ trưa hay sao." Như Tuyết có ý đùa cợt.
Trương Vệ biết rằng một khi Kinh Như Tuyết đổi giọng thì mọi chuyện sẽ chuyển biến theo phương án dỗ dành. Nên chàng đành phải nhu hòa một tý, nương theo cảm xúc của hắn mà hành sự.
Ngay lập tức chàng, đứng lên chạy nhanh lại sau lưng của Kinh Như Tuyết. Sau đó đấm vai cho đối phương trong khi hắn đang thưởng thức trà. Sau đó cười tươi nói:
"Thôi mà! Như Tuyết đại nhân, người thấu tình đạt lý sau lại chấp nhặt tiểu đệ nông cạn chứ. Đúng không?"
Thấy Trương Vệ hiểu chuyện như vậy, khiến Kinh Như Tuyết không giấu được sự thích thú, bèn nở một nụ cười thật giòn. Sau đó thì chậm rãi đặt ly trà xuống bàn rồi nói:
"Hmm, coi như ta nói không lại đệ."
Nói đoạn hắn, chỉnh lại ngữ điệu mà nói chuyện một cách đầy nghiêm túc:
"Đầu tiên có điều ta cần phải nói rõ với đệ."
Nghe thấy những lời có vẻ nghiêm trọng đó của Kinh Như Tuyết, Trương Vệ biết rằng mọi chuyện lúc này thật không đơn giản. Nên cũng thu liễm lại sự cợt nhã khi trước mà chậm rãi tiến lại ghế mà ngồi xuống.
"Tỷ cứ nói, đệ đang lắng nghe."
"Cơ thể của đệ đã chạm đến giới hạn của nó, lúc này không thể dùng đến đan dược để thăng cấp được nữa. Tạm thời chỉ còn cách làm theo thông thường mà thôi."
"Vậy ý của tỷ là..." Trương Vệ thấp giọng hỏi.
"Ý của ta đệ phải lịch luyện bằng chính năng lực của bản thân. Nhằm tự tìm cho đệ sự thăng tiến chắc chắn nhất."
Kinh Như Tuyết đưa ra vấn đề mà Trương Vệ không ngờ đến. Khiến chàng nhất thời trở nên suy tư. Yên lặng trong một khoảng khắc bất chợt chàng lên tiếng:
"Được thôi, vậy thì đệ sẽ ra bên ngoài Ẩn Quỷ Cốc rèn luyện."
Nói đoạn, chàng chống hay tay xuống bàn lấy thế mà đứng lên. Khuôn mặt hừng hực ý chí chiến đấu. Đột nhiên:
"Không gấp, ngồi xuống để ta nói hết đã."
Kinh Như Tuyết nhanh chóng mở lời nhằm ngăn cản ý định của chàng. Dường như hắn đã sớm có sự an bài, cho nên khi chàng nghe lời mà đặt mông xuống ghế hắn liền nói tiếp:
"Nhiệm vụ lần này mà ta giao cho đệ, đương nhiên là liên quan đến vấn đề này rồi. Tuy nhiên đệ không phải ra bên ngoài Ẩn Quỷ Cốc này mà là đến một nơi tên là Ma Thú Hạch cách nơi chúng ta đang ngồi khoảng 50 dặm đường về phía Tây Nam."
"Vậy nơi đó là môi trường thích hợp với đệ trong quá trình tu luyện ư!"
Trương Vệ mấp mái môi thắc mắc.
"Không! Thậm chí nó còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với Ẩn Quỷ Cốc là đằng khác."
Nghe đến đó, Trương Vệ thập phần kinh hãi. Đến mức gương mặt trở nên tái mét không còn một chút máu. Quái thú bên ngoài Ma Thú Hạch thông thường chàng đã không có cửa thắng nếu đối đầu trực diện.
Nay lại đến một nơi còn hơn thế nữa thì chẳng khác này đẩy chàng vào chỗ c·hết. Khiến chàng không tự chất vấn bản thân liệu có nghe nhầm hay không.
Nhưng khi nhìn được thái độ từ nơi của Kinh Như Tuyết thì chàng nhân ra chắc chắn là như vậy rồi. Chàng không hề có ý tỏ ra ngờ vực, vì chàng vẫn luôn tin tưởng con người trước mặt
Chàng mặc định ắt hẳn Kinh Như Tuyết đã an bài mọi thứ ổn thỏa dành cho mình. Nên đành mỉm cười đáp:
"Đệ hiểu rồi, vậy đã sẽ về phòng chuẩn bị."
"Trước khi bắt đầu ta có điều giao phó."
Nói đoạn Kinh Như Tuyết đem ra một lọ đan dược trong suốt như gương. Thông qua đó có thể nhìn ra được có bốn viên đan xanh đen quái dị đang ở bên trong.
Bên cạnh đó hắn cũng đặt lên bàn một quyển trục hắc sắc.
Hai thứ này mang đến một cảm giác vô cùng đặc biệt cho Trương Vệ khiến chàng cảm thấy chuyến đi này quả thật là thú vị. Chính vì thế nhịp tim không hẹn mà đập nhanh. Hồi hợp mà chờ đợi nhiệm vụ đến từ Kinh Như Tuyết.
Không để chàng chờ đợi quá lâu, Kinh Như Tuyết đã nhanh chóng phó thác nhiệm vụ cho chàng, bàn tay phải đưa quyển trục đến gần mắt chàng và nói:
"Quyên trục này có ghi chép rất rõ, địa điểm và thông tin những thứ mà ta cần tìm. Đệ hãy theo chỉ dẫn mà tìm về cho ta những thứ đang được ghi chép bên trong. Kết thúc quá trình tu luyện thì đem nó về đây cho ta."
Nói đoạn hắn chỉ tay về lọ thuộc tiếp:
"Đây là Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn, hãy mang nó theo bên người. Chỉ khi nào cần thiết mới được dùng đến. Tuyệt đối không được phép dùng bừa bãi hiểu không?"
"Đệ đã rõ." Trương Vệ gật gù vâng lời.
"Hảo. Nếu đệ hoàn thành tốt, khi về sẽ có phần thưởng vô cùng lớn đấy." Kinh Như Tuyết nói trong sự bí ẩn.
Vừa nghe chữ "phần thưởng" là ánh mắt Trương Vệ trở nên sáng rực hơn cả đèn pha. Liền đáp:
"Được đệ sẽ cố gắng hết sức mình." Nói đoạn chàng đứng lên mà di chuyển một mạch về phòng chuẩn bị.