Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhược Thủy Động Thiên

Chương 38: Tập kích.




Chương 38: Tập kích.

Sau một hồi nhận định, Trương Vệ liền cất bước đi vòng quanh tìm kiếm. Thoáng cái đã trôi qua hơn nữa canh giờ và chàng đã đi qua đi lại nơi này hàng chục lần mà vẫn không thể tìm ra thứ gì giống như quyển trục ghi chép.

"Chẳng lẽ lại lừa ta? Rõ ràng là hiện tượng như cùng một khuôn đúc, có sai sót hay sao chứ ?"

Trương Vệ cảm thấy có gì đó không đúng, nên nhất thời trở nên nghi hoặc. Tự thân chàng lấy quyển trục ra xem lại thêm một lần cho chắc. Ánh mắt dán chặc vào từng dòng chữ, không hề lơi nghĩ dù chỉ một giây một phút.

Đọc đến đâu là đôi mắt chàng đảo quanh đến đó, quả thật những ghi chép này không hề sai lệch.

Từng nhánh cây, từng ngọn cỏ đều đã bị phủ lên những mảng băng mỏng như giấy. Đồng thời tại một số nơi khuất bóng, có những bọt băng xuất hiện một cách dầy đặt.

Những hiện tiện quái dị này, không cần sách vở ghi chép cũng được coi là dị tượng của thiên nhiên. Thật là một điều đáng lưu tâm, thông tin đã chính xác chỉ là chàng vẫn chưa thể ra được vị trí của Hàn Nha Thảo là đang ở nơi nào.

Mắt của chàng như một cái máy quét, đưa đi khắp tứ phương nhằm tìm ra một cái gì đó khác lạ mà chàng từ nãy đến giờ vẫn chưa nhận ra hay không.

Bất chợt trong tâm nhãn, Trương Vệ nhìn thấy một cặp tay to lớn đang vương tới nắm lấy chàng. Bên cạnh đó nó lại mang theo năng lượng băng giá.

Khiến Trương Vệ nhất thời bấn loạn.

Theo phản ứng tự nhiên của cơ thể, chàng xoay người đặng tránh né. Đồng thời chuyển dịch sự chú ý về phía địch nhân đang tập kích. Tuy nhiên thật bất ngờ khi thứ đập vào mắt chàng chỉ là một không gian vô cùng tĩnh mịch.

Điều đó khiến Trương Vệ gia tăng sự cảnh giác lên gấp bội phần. Chàng tự hỏi:

"Thứ ta vừa thấy đó, thật ra là gì?"

Nhằm tự tìm kiếm cho bản thân một câu trả lời thỏa đáng, Trương Vệ bèn đứng yên tại chỗ, vân dụng hết khả năng của bản thân đặng tìm ra mục tiêu đang ẩn nấp trong bóng tối.



Trong thời gian trống trãi đó thì những đợt hàn khí se lạnh, vượt qua chàng và chiếm lĩnh không gian hẹp, nhanh chóng biến nơi này trở nên một vùng đất băng giá.

Tình hình ở đây diễn biến quá nhanh, khiến Trương Vệ nhất thời thích nghi không kịp. Nếu như không có chân khí hộ thân e rằng chàng đã bị sốc thân nhiệt mà đi tong mấy đời rồi cũng nên.

"Thứ này trong khoảng khắc ngắn đã khống chế hoàn toàn không gian. Nó thật ra là gì?"

Trương Vệ nhận ra thứ vừa t·ấn c·ông bản thân trong huyền cảnh chắc chắn là một sinh vật có ý thức độc lập. Nó t·ấn c·ông b·ằng khí, nếu không có khả năng cảm nhận không gian quả thật chàng đã không nhận ra được nó.

Tuy nhiên khí đó có thể thu lại, mà trãi đều cho không gian kế cận, thế mới là điều đáng sợ.

"Chẳng lẽ là Ma thú!"

Ánh mắt cẩn trọng được chàng đem ra, bản thân chàng cũng âm thầm vận lên công lực sẳn sàng cho trường hợp xấu nhất có thể xảy đến. Đột nhiên, Trương Vệ nhìn ra một điều mà trước đây chàng không để ý.

Không gian này, đa số đều được phủ lên những mảng băng mỏng. Tuy nhiên, có một bụi rậm không hề có một chút hàn khí nào. Thậm chí có thể nói hàn khí hoàn toàn vô hại trước nó.

Nó chỉ cách Trương Vệ vài bước chân về phía bên trái.

Chữ "Tại sao?" chạy nhanh qua trong não bộ chàng. Bụi cây này trong trí nhớ của Trương Vệ thì chàng chưa từng kiểm tra. Vì nó không hề thoát khí ra, nên chàng xem nó là vô hại. Nhưng lúc này có lẽ suy nghĩ đó đã là sai lầm.

Dù câu trả lời có là gì, thì cũng không thể bằng được tận mắt kiểm tra chứng kiến. Nghĩ vậy, Trương Vệ ngay lập tức tiến đến gần bụi rậm, từng bước chân của chàng vô cùng cẩn trọng.

Khi nhãn quang của Trương Vệ đã đến thật gần, dường như bụi rậm này cố tình nới lỏng sự liên kết của những dây leo bên trong. Để chàng có thể nhìn xuyên qua đó mà nhận ra thứ đang ở bên trong.

Một loại dược thảo giống loài cỏ dại ẩn nấp trong bụi rậm, đi kèm với một bông hoa tuyết trên đỉnh đầu, nó đã thành công che giấu chính bản thân mình. Thứ này đích xác là Hàn Nha Thảo mà Trương Vệ đang bỏ công tìm kiếm, vừa nhìn thấy nó Trương Vệ đã hiểu ra tại sao chàng lại không cảm nhận thấy bất kỳ điều gì trước đây.



Bởi vì nó đã lợi dụng bụi râm to lớn như một tấm khiên vững chắc, bảo vệ hàn khí của nó không thể thất thoát ra bên ngoài để kẻ khác có thể nhận ra.

Về cơ bản thì hai thứ này cộng sinh cộng hưởng với nhau.

Hàn Nha Thảo được hưởng lợi, thì bụi rậm đầy gay nhọn này cũng tương tự. Theo quan sát của chàng thì dường như hàn khí chính là món ăn của nó. Minh chúng qua việc hàn khí cứ đến một khoảng cách nhất định là đều bị bụi rậm hấp thu cho bằng sạch.

Bước thêm ba bước chân nữa.

Lúc này chỉ cần một cái với tay, Trương Vệ đã có thể chạm đến thứ được gọi là Hàn Nha Thảo. Tuy nhiên chàng không vội, mà cẩn thận từng chút từng chút một, thoạt đầu chàng đưa ánh mắt nhìn thật kỹ xem liệu có nguy hiểm nào đang ẩn nấp đợi chàng sơ xuất mà tập kích hay không.

Tuy nhiên sau một khoảng thời gian quan sát mà không thu lại kết quả Trương Vệ liền bắt tay vào việc thu thập dược thảo quý hiếm trước mặt.

"Hàn Nha Thảo, ta đến đây!"

Trương Vệ nói trong sự vui mừng.

Hàn Nha Thảo trong đôi mắt của Trương Vệ là một sự thú vị, thân của nó hoàn toàn là một màu xanh lục thẩm, bên cạnh đó điều gây ấn tượng nhất chính là bông hoa tuyết không ngừng phát ra ánh sáng lạnh giá.

Khi bàn tay của chàng đang vươn ra, bất chợt một tia điện xẹt qua trong tâm khảm, nhắc nhở cho chàng một trở ngại đang hiện hữu. Không một chút chần chừ, Trương Vệ liền nhún nhẹ người một cái, thoáng cái đã nhảy lùi về sau hai trượng.

Một khoảng cách được xem là an toàn.

Không phải tự nhiên mà Trương Vệ lại có phản xạ như thế, bởi vì ngay thời điểm chàng nhảy lùi về sau, thì bụi cây đã xuất ra bốn hàng dây leo đầy gay nhọn nhằm tóm gọn chàng trong khi chàng đang không phòng bị.

Nhưng như đã từng nói Trương Vệ sỡ hữu Tâm Nhãn, dù có mối nguy hại đến mức độ nào, thì cậu đều có một sự dự cảm vô cùng nhạy bén.



Tránh được một lần nguy hiểm, cho nên Trương Vệ đã có lòng cảnh giác đối phó với thứ quái dị trước mặt. Hiện giờ không biết đối thủ của mình là yêu hay là quái thực lực mạnh yếu ra sao,

Tuy nhiên đã bước vào nơi này, bỏ chạy dường như là điều không thể. Vả lại Trương Vệ cũng không cho phép bản thân lại yếu đuối như vậy.

Trong tư thế lộn nhào về sau trước đó, Trương Vệ đã vận công lực vào hữu chưởng rồi vẽ ra một vòng tròn bằng lửa đỏ trên không trung trước khi đôi bàn chân nhẹ nhàng tiếp đất.

Thứ chàng vừa tạo ra có hình dáng giống như một bánh xe lửa đang không ngừng xoay tròn tạo ra một âm thanh trong gió.

Phật...phật... phật.

Đây là chiêu thức trong Trương gia quyền "Hỏa Luân Xa." Đáng buồn thay nó cũng lại là một trong hai võ kỹ mà Trương Vệ may mắn học được. Đứng trước một cuộc thực chiến thực sự, Trương Vệ không còn lựa chọn nào khác là dùng đến nó.

Trong lúc chàng còn chưa kịp định thần lại, thì các hàng dây leo tiếp tục tấn tới. Xem ra nó không hề muốn chàng có thời gian nghĩ ngơi.

Nhận ra được điều đó.

Tức thì, Trương Vệ dùng tay phải vận lên công pháp, nhằm điều khiển Hỏa Luân Xa như một thứ v·ũ k·hí đánh chặn đối phương từ xa, trước khi nó có thể tiến đến chạm đến mình.

Những đường chỉ màu đỏ được sinh ra từ võ kỹ xuất hiện trên hai ngón tay giữ và ngón trỏ. Tuy nó không dài, nhưng lại mang trong mình sứ mệnh kết nối với chủ thể, giúp Trương Vệ điều khiển chiêu thức một cách linh hoạt nhất.

Hỏa Luân Xa không khác gì một cái mày chém, thái hết tất cả những dây leo chỉ trong một cái chớp mắt. Chất dịch màu xanh bên trong dây leo theo đó mà rơi xuống cùng hằng hà xa số những mảnh dây leo vỡ vụn.

Chưa hết, Trương Vệ đã nhận ra được cơ hội phản công đã đến, ngay tức thì chàng nắm lấy. Bàn chân thuận đạp một cái thật mạnh xuống đất lấy đà mà tiến đến, cánh tay phải vẫn không quên giữ lấy Hỏa Luân Xa.

Khi đến đủ tầm, nhiều nhát chém được chàng tung ra cùng lúc.

Rẹt... rẹt.

Tức khắc cắt bụi rậm ra thành trăm vạn mảnh.