Chương 33: Thơ
Sau khi giải quyết những phiền toái bên lề gây ảnh hưởng đến quá trình đột phá của Trương Vệ.
Thì tạm thời không còn gì để làm, cho nên Kinh Như Tuyết đành cước bộ dạo vòng quanh thác nước, không ngoài mục đích là g·iết thời gian.
Phải nói rằng, rất hiếm khi được tận mắt chứng kiến quang cảnh của Ẩn Quỷ Cốc khi về đêm. Cũng phải thôi một nơi ẩn chứa nhiều nguy hiểm tiềm tàng đến như vậy thì liệu có mấy ai rảnh rỗi đến mức mà lưu lại đây cơ chứ.
Lúc này, những con đom đóm đi theo ánh sáng của Trương Vệ đại đa phần đều đã mắc kẹt lại bên trong kết giới mà Kinh Như Tuyết đã tạo ra.
Bên cạnh đó, luồng khí lưu do chân khí Trương Vệ bạo phát, gây khó khăn không ít cho chúng. Nên chúng không còn cách nào khác, là di chuyển lại phía thác nước Thiên Kiêu.
Dưới ánh trăng mờ ảo, sự di chuyển của chúng vô tình lại tạo nên một khung cảnh hữu ý, giống như một bức tranh chân thật nơi chốn núi rừng hoang dã.
Trước mắt Kinh Như Tuyết lúc này đây, là những đốm sáng nho nhỏ rải rác, lẫn trong những bọt nước, trải dài từ trên cao cho đến gần dưới mặt hồ. Chúng kết hợp với dòng nước đang đổ mãnh liệt xuống phía dưới tạo nên một cảnh tượng vô cùng đặc biệt.
Nhìn từ xa, hình ảnh này không khác gì những tiểu hành tinh đang di chuyển trên dòng chảy của thiên hà. Nhất thời đã khiến Kinh Như Tuyết trở nên cao hứng.
Hữu thủ chậm rãi đưa lên, định hình nên một chỉ khí. Động tác tay nhịp nhàng như nước, trực tiếp viết ra những vần thơ.
Nguyệt chiếu Thiên Kiêu sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Từng nét, từng nét như rồng bay phượng múa đã được đôi bàn tay ấy khắc lên trên vách đá. Mặc dù hắn đang đứng đối diện với nó khá xa, nhưng hắn đã dùng chỉ khí thay cho bút mà lưu lại trên đó những vết tích khó phai.
Sau khi hoàn thành, Kinh Như Tuyết cười vui thỏa, rồi thu bàn tay về một cách đầy tao nhã.
Bốn câu thơ đã được điêu khắc đối xứng hai bên vách đá nhường lối cho dòng nước đi qua, đồng thời từng đường nét đều được lưu lại năng lượng. Khiến chúng thi thoảng lại phát ra những ánh sáng bạch sắc.
Còn phía bên này, Trương Vệ đã được giải thoát khỏi sự đe dọa thì nhanh chóng bình tâm lại. Các dòng chảy chân khí theo đó mà tiếp tục duy trì quỹ đạo của chúng.
Điều đó đã góp phần giúp Trương Vệ nhanh chóng chuyển hóa những kinh nghiệm lịch luyện trở thành tu vi mà tiến đến thăng bậc công pháp.
Đến khi, từ cơ thể chàng xuất hiện những mảng nhỏ vàng kim chạy ngược lên trên đỉnh đầu.
Đó cũng là lúc công pháp của Trương Vệ đã tăng thêm một tầng, thành công qua ải. Khi ấy thì những thứ tồn tại xung quanh cũng đã biến mất không còn chút dấu vết nào.
Trương Vệ dùng song thủ múa vài đường võ, vô cùng đồng điệu.
Động tác cuối cùng là dùng hai ngón tay bám chặt vào nhau. Sau đó đồng dạng song thủ ém xuống đến thắt lưng, khuôn miệng theo đó mà thở nhẹ ra một luồng khí trắng.
Lúc này chàng mới chậm rãi mở mắt, tự thưởng cho bản thân một nụ cười. Nói:
"Tuyệt quá! Đã ở tầng 28."
Nghe thấy Trương Vệ cất lời, Kinh Như Tuyết như một bóng ma lập tức xuất hiện kế cận bên chàng. Đôi mắt quét nhanh qua cơ thể chàng một lượt. Rồi nói:
"Tốt! mới bảy ngày đã đột phá tầng kế tiếp. Xem ra hướng đi này có vẻ đã đúng."
Vừa nghe hắn nói, Trương Vệ thuận thế chống tay đứng lên. Không quên dùng tay chỉnh chu lại y phục cho gọn gàng. Sau đó thì nhảy xuống đất cười hì một cái đáp:
"Quả thật phải nói lời cảm ơn tỷ, lần nào cũng bắt tỷ cũng phải động tay với đệ hết."
"Ai bảo đệ là hảo đệ đệ tốt của ta. Không muốn động tay cũng khó." Lời nói có lên có xuống giọng, nhấn mạnh những chỗ cần nhấn, khiến câu nói như có phần cợt nhả. "Thôi được rồi, trở về thôi. Đan ta cũng đã chế xong, ngày mai chúng ta có thể bắt đầu."
Trương Vệ, nghe được những thứ cần nghe thì có phần nào có sự háo hức hiện hữu trong lòng. Tuy nhiên...
Ọt...ọt.
Cái dạ dày của chàng lần nữa b·iểu t·ình vì đói. Cả ngày chuyên tâm tu luyện, chàng không màng đến cơ thể hay nói cách chính xác hơn là không cảm nhận được.
Nay trở về bình thường, thì cơn đói lại ập đến khiến bụng cồn cào.
Vô tình lại để Kinh Như Tuyết nghe được âm thanh khá khiếm nhã đó, chàng bèn gãy đầu một cách ngây ngô vì ngại nói:
"Cả ngày không ăn gì, nên đệ có phần đói..."
"Xem ra thật may cho lũ Ma thú ngoài kia, nếu không chúng đã ăn phải một con quỷ đói." Kinh Như Tuyết tiếu ý đáp lời. Nói đoạn, hắn phất nhẹ vạt áo.
Ngay lập tức dưới chân hai người xuất hiện một trận pháp, tỏa ra quang mang tử sắc. Vừa vặn nuốt trọn cả hai người vào bên trong.
Như một cái chớp mắt, Trương Vệ cùng Kinh Như Tuyết đã quay lại Vấn Lạc Nhai, ngay tại mái đình thân thuộc.
Khi vừa về đến, đập vào mắt chàng một thứ khiến chàng kinh ngạc mà thốt lên:
"Những thứ này là cho đệ sao?"
"Đúng vậy!" Kinh Như Tuyết lãnh đạm đáp.
Trước mặt Trương Vệ lúc này đây là một bàn ăn với đầy ắp những món ăn ngon. Mặc dù không thể nói đó là sơn hào, hải vị, nhưng đối với chàng những món này quả thật là cực phẩm.
Nào là Gà quay ngũ vị, cho đến Cá Sộp Nướng những món mà chàng đã phải bỏ tiền ở Vọng Nguyệt Quán để có thể thưởng thức được. Nhưng nay nó lại miễn phí ở đây, khiến chàng không thể kiềm lòng mà lao đến bàn mà ăn lấy ăn để.
Kinh Như Tuyết nhìn thấy chàng đang tận hưởng phần thức ăn do hắn chuẩn bị một cách vui vẻ thì bất giác nở nụ cười.
Một nụ cười chất chứa một chút cảm xúc hạnh phúc. Cảnh tượng bình thường này quả thật từ rất lâu rồi hắn chưa từng trãi qua. Một kẻ sống với thời gian như là hắn, tình thân bằng hữu đã trải qua không ít.
Sinh tử mất mát không phải chưa từng chứng kiến. Tuy nhiên đôi khi những giây phút bình yên, lại khiến trái tim sắt lạnh phần nào được sưởi ấm.
"Chậm thôi, coi chừng nghẹn."
Nói đoạn, hắn quay lưng, di chuyển lại ghế mà ngồi xuống. Sau đó, bàn tay cầm ly trà lên định uống, nhưng trước khi bắt đầu hắn tiếp:
"Đệ cứ tận hưởng đi, từ ngày mai trở đi ta e rằng. Đệ sẽ khổ cực hơn trước gấp vạn lần."
Ặt...
Nghe đến đó, lập tức khiến chàng mắc nghẹn ngay cổ. Khuôn mặt theo đó mà đỏ ửng lên. Tự nhiên đẩy bản thân vào tình huống như vậy, Trương Vệ liền nhanh chóng rót đầy ly nước và tuôn vội xuống một hơi.
Hà...
Sau khi giải nguy cho chính mình, Trương Vệ thở mạnh một cái bằng miệng nói:
"Đừng nói với đệ, đây là bữa ăn cuối cùng cho tử tội đó nha."
"Đệ nói xem."
Kinh Như Tuyết lại một lần nữa không giấu được độ hài hước bên trong câu nói của mình. Bắt được gương mặt tếu của chàng, mà hắn không nhịn nổi. Liền nở một nụ cười thật tươi.
Sau đó thì nâng ly trà lên mà hớp lấy một ngụm.
Về phần Trương Vệ, mặc dù nói có khó khăn nào mà chàng chưa từng trãi. Tuy nhiên chưa có lần nào chàng chùn bước chân của chính mình. Cho nên cảm xúc này chẳng qua chỉ là chàng a dua theo Kinh Như Tuyết góp phần cho không khí vui tươi lên một chút mà thôi.
"Dù gì đệ cũng đang đói, cứ thỏa mãn cái bụng này trước đã. Chuyện ngày mai ư? Thì ta để cho ngày mai vậy."
Nói đoạn chàng ăn lia ăn lịa không màng đến hình tượng, người ngoài không biết gì nhìn vào chắc chắn khẳng định chàng c·hết đói nhiều ngày.