Chương 34: Giai đoạn đột phá.
Thời gian như nước, cứ lặng lẽ trôi đi. Chấm một cái đã đến trưa ngày hôm sau.
Hôm nay đã là ngày thứ tư Trương Vệ trở lại Vấn Lạc Nhai nhằm thúc đẩy quá trình tu luyện của chính mình.
Đan dược đã được luyện xong, chỉ còn đến bước chuyển hóa nó thành năng lượng cụ thể mà thôi.
Cho nên không một chút chậm trễ Kinh Như Tuyết dẫn đưa Trương Vệ đến một gian phòng khá lớn nằm gần trung tâm của trang viện.
Khi đóng cửa lại thì đây không khác gì một gian phòng khép kín, với bốn bề đều là vách tường không có lấy một chút ánh sáng nào từ không gian ngoài kia.
Thay vào đó là những dãy đèn cầy được xếp ngay ngắn ở những góc phòng, thắp lên một màu huyền bí.
"Cởi áo ra." Kinh Như Tuyết nói vừa nói vừa chỉ bàn tay về phía giữa gian phòng.
Ở nơi đó có một chiếc bàn kỳ môn độn giáp được thiết kế theo dạng bậc thang.
Mỗi bậc thang ứng với một vòng trong kỳ môn và chúng xoay theo nhiều phương cách khác nhau tạo nên một hình ảnh kỳ lạ. Bên cạnh đó nơi cao nhất lại một khối tròn, tương ứng với vị trí trung tâm của kỳ môn độn giáp, vừa vặn để một người có thể ngồi vào.
"Sau khi cỡi thì ngồi lên đây." Hắn tiếp.
Sau khi dặn dò Trương Vệ thì hắn di chuyển một mạch lại một chiếc bàn, cách đấy không xa. Sau đó lấy từ trong người ra hai lọ thủy tinh trong suốt mà đặt xuống đó.
Bên trong một lọ, có đan dược màu xanh lục xen kẽ với những lấm tấm vàng, kích thước chỉ bằng một hạt đậu với tên gọi Hồi Hồn Dung Huyết Đan.
Còn đan trong lọ còn lại toàn thân sáng bóng, trơn nhẵn được phủ lên một màu vàng chuối, đây là Chân Khí Đan kích cỡ không quá một phân rưỡi.
Nghe lời của Kinh Như Tuyết, Trương Vệ trực tiếp trút bỏ phần áo bên ngoài. Chỉ còn mang theo một cái quần dài cùng một tấm lưng trần.
Mạnh mẽ bước lên bàn kỳ môn độn giáp mà ngồi xếp bằng tại đấy.
Vừa lúc, mông chàng chạm vào phần gỗ. Một thanh âm.
Lạch...cạch.
Phát ra, và kéo dài. Theo sau đó là sự xoay vòng của những cung tròn bên dưới. Nơi Trương Vệ đang ngồi thì di chuyển theo chiều kim đồng hồ. Còn những vòng tròn khác thì đồng loạt xoay theo hướng ngược lại, duy chỉ có vòng cung ngoài cùng là đồng dạng di chuyển với chàng mà thôi.
Thi thoảng những ký tự trên kỳ môn độn giáp thay nhau phát sáng. Điều đó khiến Trương Vệ nhất thời cảm thấy như bản thân sắp chứng kiến một điều gì đó mới mẻ, đến mức khắc cốt ghi tâm.
"Sau hả, cảm giác thế nào!"
Kinh Như Tuyết từ xa nói vọng lại, sau đó thì cước bộ lại gần chàng. Ánh mắt không giấu được sự chú ý đang nhìn vào cơ thể của chàng mà nhàn nhạt cười.
"Đệ cảm thấy có một chút lạnh, ngoài ra thì hơi căng thẳng một tý." Trương Vệ đáp.
"Không có gì khác lạ là tốt rồi..." Nói đoạn, Kinh Như Tuyết xòe bàn tay phải ra trước mặt chàng, rồi nói tiếp:
"Hãy uống nó vào đi, còn nhớ khẩu quyết tâm pháp không?"
Theo lời nói của hắn, một viên đan dược bạch sắc cỡ bằng viên bi, hiện ra ngay trong lòng bàn tay, nó được gọi là Nguyệt Ngưng Chân Khí Đan.
Trương Vệ vừa nhìn thấy nó, thì bản thân đã bị xoay chậm chậm theo bàn kỳ môn độn giáp bên dưới nên không tiện thể cầm lấy nó ngay, nhưng chàng vẫn trả lời:
"Đệ nhớ."
"Hảo!. Nếu đệ mà không nhớ thì hôm nay đệ khỏi phải ăn gì hết, đã dậy muộn thì không nói, chuyện hệ trọng mà còn quên nữa thì mềm xương là cái chắc rồi."
"Hì, đệ xin lỗi. Giường êm nệm ấm quá." Trương Vệ tươi cười đáp. Sau khi bàn xoay lại chàng đã cầm Nguyệt Ngưng Chân Khí lên tay.
Rồi chàng trực tiếp nuốt vào khoang miệng. Khi vừa chạm đến đầu lưỡi, Nguyệt Ngưng Chân Khí Đan ngay lập tức hòa tan bên trong, khiến chàng dễ dàng đưa nó vào nội tạng.
Một vị ngọt the thẻ lưu lại trên đầu lưỡi chàng, cứ có cảm giác như vừa thưởng thức một viên kẹo vậy.
Thấy Trương Vệ đã uống, Kinh Như Tuyết bèn dùng ngón trỏ bấm nhanh qua các đầu ngón tay khác. Sau đó thì nói:
"Đệ cứ ngồi đó thêm một chút, khi nào ta nói "Khai" thì đệ nhắm mắt và bắt đầu đọc khẩu quyết. Chuyên tâm kiện định dù cho có đau thấu xương hay cắt da cắt thịt, tuyệt đối không được ngưng lại. Nếu không hậu quả khôn lường."
Nghe được những lời đó, Trương Vệ mới biết việc này có vẻ khó khăn hơn chính chàng tưởng tượng.
Tuy nhiên không vì thế mà chàng thoái lui, ánh mắt của chàng ánh lên một sự quyết tâm. Mạnh mẽ, hằng giọng trả lời:
"Được... dù có bán mạng, đệ cũng không dừng lại."
Bẵng đi thêm hai khắc.
Thì cũng là lúc mặt trời bên ngoài vừa chạm đỉnh, đồng thời cũng là thời điểm dương khí hùng mạnh nhất.
Thấy vậy, Kinh Như Tuyết chưởng nhẹ một đạo quang khí tiến đến nơi bàn kỳ môn độn giáp. Ngay tức thì tất cả những chữ trên đó đồng loạt phát quang, kéo theo tốc độ xoay càng lúc càng nhanh.
Hắn cao giọng.
"Khai."
Lời vừa thốt ra, những vòng tròn từ bên dưới kỳ môn đồng loạt xuất ra, đi kèm với hàng loạt những hán tự cổ điển bao trùm lấy Trương Vệ.
Vừa nghe thấy chữ "Khai" cặp mắt của chàng đã ngay lập tức nhắm lại. Trong trí nhớ được khơi dậy bên trong tiềm thức, liên tục hiện ra những văn tự tâm pháp, chàng nhẩm theo mà không xót hay vấp bất kỳ từ nào.
Giai đoạn đầu đột phá có vẽ trôi qua đối với Trương Vệ có phần nhẹ nhàng. Không mấy khó khăn gì lớn lao xảy đến, khiến chàng cười thầm.
"Chuyện này quả là đơn giản. Nhắm mắt cũng có thể qua. Như Tuyết tỷ thật biết làm quá."
Tuy nhiên chỉ chưa đầy một khắc sau, thuốc đã bắt đầu ngấm. Thì cũng là lúc, chàng toát ra mồ hôi lạnh, cơ thể không thể tự chủ mà run lên từng trận.
Điều này đã khiến sự tập trung của chàng phần nào bị xao nhãng. Nhưng dù có thế nào Trương Vệ cũng trụ vững, gương mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc.
Cứ thế chàng duy trì việc thiền định trong cái lạnh phát ra từ bên trong cơ thể thêm hai khắc. Lúc này Kinh Như Tuyết bất chợt nheo mắt lại quan sát, thấy Trương Vệ đã qua giai đoạn đầu thành công.
Bèn nhanh chóng thu tay về, sau đó nói:
"Kết ấn, chuẩn bị hấp thu tinh hoa nhật nguyên. Luân chuyển chân khí vào trong kỳ kinh bát mạch."
Trương Vệ khẽ gật đầu tỏ vẻ khó khăn, nhăn nhún hai mắt lại. Rồi nhanh chóng kết ấn thủ ngay trước ngực.
Ấn thủ vừa hình thành thì khắp người chàng liên tục tỏa ra những luồng khí nóng, theo sau đó là những giọt mồ hôi ướt đẫm.
Nhìn chàng lúc này, không khác người vừa đi tắm hơi vậy. Người toàn nước là nước, gương mặt do vậy mà ửng đỏ lên.
Bên cạnh đó là sự căng lên của tĩnh mạch, nó thể hiện lồ lộ ra bên ngoài, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Những chỗ huyệt vị trọng yếu đang có những biểu hiện như thể chúng đang hô hấp, cứ phập phồng lên xuống liên tục và quá trình diễn ra hầu như toàn thân. Đi kèm những chuyển biến của cơ thể là những cơn đau h·ành h·ạ kéo dài, khiến Trương Vệ không sao chịu nổi.
Mặc dù rất là khó chịu, nhưng chàng quyết tâm cầm cự đến cùng. Tuy nhiên sức chịu đựng rồi cũng sẽ đến giới hạn, buộc chàng phải phát ra những tiếng rên nhè nhẹ.
Thêm chừng nữa nén hương nữa. Từ những huyệt vị có dị tượng trên cơ thể, tỏa ra những cột khói trắng.
Lúc này cơn đau nhục thân lại được gia tăng thêm, điều đó đã gây cho chàng cảm giác không khác nào đang phải hứng chịu hàng ngàn kim nhọn đâm vào từng lỗ chân lông. Những xúc cảm kinh khủng này chưa bao giờ Trương Vệ có thể mườn tượng ra được.
Đó là những thứ có thể nhìn thấy từ bên ngoài, còn ở bên trong thì hoàn toàn khác biệt.
Một chất dịch màu xanh lục, đang di chuyển khắp kỳ kinh bát mạch của Trương Vệ, đồng thời du nhập vào các huyệt vị mà chúng đã đi qua. Cung cấp một nguồn năng lượng không hề nhỏ lưu lại tại nơi ấy.