Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhược Thủy Động Thiên

Chương 32: Tập trung.




Chương 32: Tập trung.

Việc điều chế đan dược cho Trương Vệ dự kiến sẽ mất ít nhất là ba ngày thời gian.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Trương Vệ chỉ còn cách tự tu luyện nhằm gia tăng khả năng của bản thân thêm mà thôi. Mặc dù nói, thiên phú của Trương Vệ thuộc dạng không cao nếu tính trên mặt bằng chung của gia tộc.

Tuy nhiên chàng có một thứ hơn người chính là sự kiên định trong quyết định của bản thân. Một khi mà chàng đã muốn làm một điều gì đó thì sẽ giữ vững quan niệm của bản thân cho đến sau cuối mới thôi.

Hai ngày thời gian, nhanh như một cơn gió mới đó đã trôi qua, hôm nay đã là ngày cuối cùng của việc luyện dược. Trương Vệ đương nhiên không thể nào ngồi không mà chờ đợi được nên đã quyết định ra bên ngoài.

Nơi mà Trương Vệ đến có tên gọi Thiên Khiêu, nó vốn dĩ là một thác nước lớn nằm trong khu rừng Ẩn Quỷ Cốc và cách Vấn Lạc Nhai hơn ba dặm đường về phía Đông Nam.

Chàng đã chọn một tảng đá lớn quen thuộc bên cạnh bờ hồ, quay mặt về phía thác nước mà ngồi lại đấy. Khi chàng đến đây thì trời cũng đã là giờ Ngọ, ánh nắng khá là gay gắt, nếu không muốn nói là cháy cả đầu.

Hai bàn tay Trương Vệ nhẹ nhàng kết một ấn ký giữa ngực, đôi mắt theo đó mà dần dà nhắm lại, tư thế của chàng lúc này chính là thiền định.

Trương Vệ đã quyết định đến một nơi vừa có âm thanh hỗn tạp và lớn. Đồng thời lại dưới cái nắng như thế này để rèn luyện khả năng tập trung của bản thân. Bên cạnh đó tận dụng yếu tố môi trường nhằm gia tăng đáng kể tốc độ nội tu của chính mình.

Khi chàng chuyên tâm tu luyện thì vầng thái dương trên đỉnh đầu vẫn không dừng lại. Nó vẫn làm những việc mà bản thân nó vẫn làm, thoáng cái đã đến giờ Dậu hai khắc.

Dù quang cảnh khi ấy đã đổi khác, nhưng Trương Vệ vẫn ngồi như một pho tượng bất động mặc kệ mọi thứ đang diễn ra như thế nào. Có thể nói rằng sự tập trung của chàng quả thật khiến người khác kinh ngạc

Trên khuôn mặt thư sinh đó không hề chứa đựng một chút biểu cảm mệt mỏi nào. Nó vẫn dãn ra thư thái đến lạ thường.



Bẵng đi thêm chừng một khắc nữa.

Từ hư không vô định, lần lượt xuất hiện những mảnh chân khí với đầy đủ hình thù quỷ dị. Chúng tản mác trong không gian xung quanh Trương Vệ, đồng thời không có lấy một quỹ đạo di chuyển nhất định cho mình mà di chuyển bất quy tắc khiến không gian chả khác gì một mớ bòng bong.

Nhưng rồi hai khắc thời gian sau đấy, thì chúng đã lấy Trương Vệ làm trọng tâm mà di chuyển vòng quanh không khác gì một tâm bão ngoài khơi xa.

Theo thời gian, cơn bão chân khí đó đã nhanh chóng lớn dần lên, đồng thời tốc độ xoáy của nó cũng tăng lên theo cấp số nhân. Bên trong tâm bão, cơ thể của Trương Vệ thoát ra bên ngoài những luồng khói trắng phủ dầy đặt khắp thân trên của chàng.

Hình thành nên một cột khói trắng ngay trên đỉnh đầu, ngay thời điểm đó. Phía dưới nơi chàng đương ngồi, một vòng tròn với hình ảnh thái cực trắng đen đã được vẽ ra từ khi nào, mà bây giờ chúng đã cuốn theo chiều gió mà xoay chuyển.

Chính điều này đã khiến không gian xung quanh b·ị đ·ánh động mạnh.

Cũng như những lần nội tu khi trước, khi năng lượng tiến đến một mức độ nhất định sẽ trở nên bão hoà và không thể phát triển thêm được nữa. Khi đó, Trương Vệ sẽ bắt đầu hấp thu chúng một cách chậm rãi vào cơ thể thông qua cách hô hấp.

Khi chúng tiến vào thanh quản bên trong đã làm cho lồng ngực của chàng phát ra hào quang sáng rực. Tất cả những thứ này kết hợp lại với nhau tạo ra một bầu không khí vô cùng cổ quái.

Trương Vệ mặt kệ thời gian có trôi đi, mà vẫn tiếp tục kéo dài việc hấp thụ linh khí nhật nguyệt này cho đến khi màn đêm đã nhẹ nhàng tước đi nguồn sáng trên bầu trời cao.

Theo đó quang cảnh líu lo chim hót đã phải nhường lại cho một bầu không gian tĩnh mịch đến rợn người. Ẩn Quỷ Cốc khi về đêm là một thứ gì đó đáng sợ đến mức không thể dùng một hai từ là có thể diễn tả hết.

Các ma thú đang cư ngụ ở đây, khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc sức mạnh của chúng được hoàn trả lại dường như là đầy đủ nhất. Từng con từng con đều đang chạy trong huyết quảng sức mạnh đến từ địa ngục.



Cho nên chỉ cần một chút động tĩnh, là đã có thể gây ra sự chú ý không cần thiết. Và khi đó rất khả năng sự an nguy của chàng sẽ phải đặt trong vòng nguy hiểm. Tuy nhiên dù cho có muốn thì ngay lúc này Trương Vệ cũng không thể làm gì khác được.

Quá trình hấp thụ năng lượng, phải hoàn tất mới có thể ngưng lại, nếu không tự thân chàng sẽ chuốc lấy sự phản vệ không đáng có. Thì lúc đó lục phủ ngũ tạng sẽ tổn thương một cách trầm trọng, khó có thể phục hồi.

Đương nhiên là Trương Vệ không biết đến điều này, đồng thời chàng cũng không hề đánh giá được không gian xung quanh. Cho đến khi một cổ âm thanh giống như loài sói từ trong khu rừng truyền đến màng nhĩ của chàng.

Gruư... Gruư.

Cổ thanh âm đó đã khiến vành tay của chàng có chút động đây, chàng đã nghe được nó. Theo phản xạ, khuôn mặt nghiêng hẳn về hướng phát ra âm thanh tuy nhiên đôi mắt vẫn đang nhắm lại.

Ngay thời điểm này, chàng đã trưng ra vẻ mặt khó coi, quả thật nếu gặp sự t·ấn c·ông bất ngờ chàng rất khó để phản kháng. Chàng đã phạm sai lầm khi không có người hộ pháp trong khi bản thân tiến hành việc này.

Việc hấp thụ năng lượng còn đang dang dở, khiến chàng không biết nên làm gì kế tiếp. Làm cho hơi thở loạn nhịp, kéo theo những mảng chân khí mất đi sự kiểm soát bắt đầu có dấu hiệu trở về quỹ đạo bất định lúc đầu.

Khi chàng tiến vào trạng thái tu luyện, vốn dĩ chỉ với mục đích chuyển hóa lịch luyện thành tu vi nào ngờ lại đang tiến nhanh đến thăng cấp công pháp nên mới kéo dài thời gian đến như vậy.

Việc ngoài ý muốn, khiến Trương Vệ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Thứ chàng đánh động đến những ma thú ngoài kia, chính là nguồn năng lượng đang được chàng tạo ra. Mặt dù chúng không hề phát ra những khí tức làm chàng bị phát giác mà là do nguồn sáng mà chúng đang có.

Không khác gì một ngọn hải đăng đang tỏa sáng trong đêm đen thu hút tất cả những con đom đóm tề tụ lại.



Bọn chúng những sinh vật tà ác với tốc độ như một con thú săn mồi khát máu đang điên cuồng lao đến, khiến Trương Vệ nhất thời đổ mồ hôi hột:

"Nguy thật chúng đang đến gần, ta phải làm sao đây..." Trương Vệ quá căng thẳng dẫn đến chân khí có phần r·ối l·oạn.

"Tu vi vẫn chưa được hấp thụ xong, nếu ta ngưng lại ngay lúc này... thì sẽ đi tong công sức bấy lâu nay... Khốn thật."

Gru...Gruu.

Thanh âm mỗi lúc một gần, khiến tim chàng càng đập càng nhanh, buộc chàng phải đưa ra quyết định một cách vội vã nhưng cũng phải thật chuẩn xác. Cuối cùng thì sau tất cả chàng quyết định đối kháng để giữ lại mạng sống cho chính mình.

Ngay thời điểm ấy, bỗng nhiên không gian trở nên im lặng đến lạ thường.

Khiến chàng bất ngờ mà lắc đầu qua lại nhằm định hướng âm thanh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thì.

"Đừng lo lắng! Cứ tiếp tục việc mà đệ nên làm, đã có ta ở đây rồi."

Giọng nói quen thuộc ấy, khiến chàng nói thầm.

"Như Tuyết tỷ!!"

Quả thật, Kinh Như Tuyết đã đáp xuống vừa kịp lúc nguy hiểm nhất. Một tay phất nhẹ tạo ra một kết giới vô hình.

Che mất đi nguồn sáng, đồng thời ngăn chặn hết thảy những mối nguy hiểm ở bên ngoài. Trả lại không gian yên tĩnh cho Trương Vệ có thể dễ dàng đột phá công pháp.

Thấy vậy, chàng bèn gật đầu thay cho lời đồng ý.