Chương 29: Nghi ngờ.
Nói đến đây, lão thư sinh bỗng nhiên thở dài thường thượng, khiến những đứa trẻ nhìn nhau không biết là chuyện gì.
Riêng Trương Vệ, đây là lần đầu tiên chàng nghe đến câu chuyện về Chân Long này. Mặc dù trước đây chàng đã đọc rất nhiều điển tịch khác nhau, nhưng quả thật những điều mà lão thư sinh này đang nói khiến Trương Vệ cảm thấy tò mò thật sự.
Mặc dù trong lời nói của lão vẫn còn nhiều điều chưa thông suốt nhưng tựu chung lại vẫn là một câu chuyện có sức hấp dẫn đặt biệt đối với lũ trẻ.
"Nói về Chân Long mới nhớ, chẳng phải vì nó mà hàng loạt những đứa trẻ sơ sinh mới chào đời đã phải vong mạng hay sao?"
Một nam phu tướng tá nông dân, đang ngồi ăn gần đó nghe câu chuyện. Thì bất chợt lên tiếng nói với bằng hữu đang ngồi cùng bàn với mình. Nhưng chính vì giọng nói quá lớn khiến nhiều người đều nghe được.
Nhờ đó mà câu chuyện kể của lão thư sinh đã thành một chủ đề bàn luận rất sôi nổi.
"Đúng rồi... ta nhớ năm đó. Số trẻ em dưới một tuổi c·hết rất nhiều. Không những vậy cả gia đình lớn nhỏ đều b·ị b·ắt đi." Người khác nói.
"Ta có một họ hàng xa ở bên bờ sông Hồng, chỉ trong một đêm vợ b·ị b·ắt, con bị g·iết trước nhà đau khổ quá mà hóa điên luôn." Người khác nữa thêm vào câu chuyện của mình.
"Tất cả đều là do dấu hiệu dị biến dự báo cho việc Chân Long tái sinh đó." Người nọ tiếp.
"Tiên giới có phần quá tàn nhẫn."
"Phải đó nếu không tìm ra thì n·gười c·hết tiếp theo là chúng ta. Họ ra quân càn quét là đúng."
"Nghe đâu đến giờ vẫn chưa tìm ra Chân Long đó."
Càng nghe biểu cảm của Trương Vệ lại càng trở nên kinh ngạc. Chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng đối với chàng. Tuy nhiên mọi chuyện đang cao trào thì một tiết mục múa của nữ nhân nổi tiếng của Vọng Nguyệt đã lên sân.
Khiến cuộc bàn luận bất chợt dừng lại thay vào đó những tiếng reo hò cổ vũ. Lão thư sinh kia khi nghe những lời bàn luận thì dường như cũng không muốn kể tiếp câu chuyện nữa.
Mà vội chuyển sang câu chuyện mới.
"E hèm! Mấy đứa có muốn nghe một câu chuyện nữa không."
"Dạ có."
Những đứa trẻ hồn nhiên đáp lời.
Như vậy mà câu chuyện Trương Vệ muốn biết nhất đã không thể được nghe thêm nữa. Khiến chàng có chút hụt hẫng, nhưng sự tò mò trong lòng chàng thôi thúc chàng muốn biết nhiều hơn. Thế là chàng đưa ánh mắt nhìn về phía một chiếc bàn có một nam nhân đương ngồi, vị nam nhân này lúc nãy cũng đã góp thêm lời vào cuộc bàn luận.
Nên chàng cho rằng ít nhiều người này cũng biết được câu chuyện kia. Nên đành bạo gan tới gần bàn rồi chắp tay tươi cười nói:
"Vị huynh đài, chẳng hay tiểu đệ có thể ngồi xuống đây chăng?"
Nam nhân trước mặt chàng, huyệt thái dương hút sâu vào da. Khuôn mặt có vẻ gian xảo, nhưng xem ra y cũng chỉ đến để thưởng thức ẩm thực chứ không có ý gì khác. Nhìn thấy Trương Vệ đến gần, y liền nhìn sơ một lượt chàng rồi nói với ngữ khí giang hồ:
"Được, mời!"
Được sự chấp nhận, chàng đẩy ghế ra mà ngồi xuống. Gương mặt vẫn luôn duy trì nụ cười rất tươi.
Xưa nay chàng hiếm khi tiếp xúc với những người lang bạt tứ phương. Nên nhất thời không biết nói gì mới phải.
Ánh mắt cứ nhìn đối phương gặm lấy đùi gà mà bứt ra một cách mạnh mẽ, đồng thời uống rượu như nước thì khâm phục, bèn nghĩ ra một cách nói:
"Tiểu đệ Trương Vệ không biết huynh đài tên họ là chi?"
Nghe chàng chủ động mở lời, nam nhân liếc nhìn chàng một cái rồi thô lỗ đáp:
"Lỗ Ban".
"Thì ra là Lỗ huynh." Nói đoạn chàng giơ tay hướng về phía bàn ăn rồi tiếp."Vầy đi, nhân lúc chúng ta làm quen, thì bữa ăn này của huynh, đệ đây sẽ thanh toán tất."
Nghe đến đó, ánh mắt của người tên Lỗ Ban nhất thời mở rộng ra vì kinh ngạc. Hành động ăn uống theo đó mà ngưng trệ, đôi mắt nhìn chàng như thể đang dò xét. Được một lúc y liền nói:
"Người trong giang hồ bọn ta, không muốn mắc nợ bất kỳ ai. Trương tiểu đệ có gì muốn nhờ, xin cứ nói."
Thấy điều mình làm có hiệu quả, chàng bèn tươi cười đáp:
"Hì, thật không giấu gì Lỗ huynh, lúc nãy câu chuyện về Chân Long khiến đệ có nhiều sự tò mò. Chẳng hay, huynh có thể kể cho ta những gì huynh biết về nó được không?"
"Tưởng chuyện gì to tát..." Nói đoạn, Lỗ Ban gác một chân lên ghế, phóng khoáng nói. "Được thôi vì bữa ăn của ngươi, ta sẽ nói những gì ta được biết."
Gặm nhanh một mảnh thịt, rồi y nói tiếp:
"Cách đây hơn mười tám năm, bầu trời đại lục hôm đó không trăng không sao. Hoàn toàn là ban ngày. Nhật nguyệt cũng không hề lộ diện khiến khoảng không chỉ có một màu trắng sáng.
Điều đó đã khiến người người, nhà nhà thất kinh. Vì không phân biệt được thời gian nữa.
Sau hôm kỳ lạ đó, ta nghe thiên hạ đồn đó là dị tượng báo hiệu cho sự tái sinh của Chân Long."
Nói đoạn y cầm đùi gà chỉ trỏ vào không trung trước mặt chàng mà nói tiếp:
"Ngươi không biết cả thế giới chấn động đến thế nào vì việc đó đâu. Sau ngày hôm đó, Tiên giới đưa quân g·iết hết những đứa trẻ được sinh ra trong năm đó.
Đồng thời phụ mẫu của chúng cũng b·ị b·ắt đi hết."
Lời vừa dứt y thở dài một cái.
"Haizz, nghe thiên hạ đồn, chính vì việc đó nên nỗi oán hận vì c·hết oan của những đứa trẻ. Đã hóa thành yêu quái Sơ Tinh.
Gây nỗi ác mộng cho toàn cõi Hoa Bắc lẫn những khu vực khác. Bởi vì trong hàng vạn đứa trẻ bị g·iết đó không hề có đứa là Chân Long thật. Tất cả đều chỉ là lời đồn, hoặc có thể tiểu tử đó đ·ã c·hết mất rồi cũng nên. Mười tám năm trôi qua vẫn chưa có động tĩnh gì cơ mà!"
"Vậy... vậy người đó thật sự không tồn tại ư?" Chàng nghe được sự thật mà khuôn mặt biến sắc. Không tin vào tay mình nữa, chỉ vì một cá nhân mà hàng vạn sinh linh vô tội đã nằm xuống. Bất giác thốt lên ba chữ:
"Quá tàn nhẫn!!"
"Tàn nhẫn hay không, thì cũng không đến lượt những kẻ như ta và Trương tiểu đệ quan tâm đâu." Nói đoạn, y vừa ăn vừa nói tiếp. "Đơn giản Chân Long đó là kẻ hủy diệt, nếu không g·iết được hắn. Thì nó sẽ chấm dứt thời đại của chúng ta."
Trương Vệ nghe đến đây cũng hiểu lý do vì sao một chuyện lớn đến như vậy mà chàng chưa từng được nghe nhắc đến.
Nó thật là một nỗi đau mà những con người ở đây muốn quên hết đi. Bất giác chàng thở dài mà tự đặt câu hỏi.
Liệu Chân Long đó thực sự đ·ã c·hết?
Ngay lúc đó, phần đồ ăn của chàng đã dặn cũng đã được mang đến. Chàng bèn chắp tay từ biệt:
"Lỗ huynh, câu chuyện huynh kể thật rất bổ ích. Huynh cứ ăn thoải mái, đệ khao." Nói đoạn chàng đứng lên mà rời đi, quay trở lại chiếc bàn của mình mà ngồi ở đấy một lúc mà không động đũa.
Chàng đang tự hỏi, Chân Long kia liệu có liên quan gì đến bản thân chàng hay là không. Vì chàng chỉ cách sự kiện đó hơn một năm mà thôi, khoảng cách đó có thể san lấp được.
Trước đây lúc chàng còn rất nhỏ, có lần chàng đã nghe mẫu thân nói với chàng như vầy.
"Vệ nhi, con sinh ra đời đã không được may mắn. Mang lên người một trọng trách quá lớn lao.
Ta vốn đã yếu, không thể sinh thêm cho phụ thân con thêm một hài tử nữa. Nếu con có mệnh hệ nào thì chúng ta phải sống như thế nào đây.
Con phải sống cho dù là tận thế có biết không."
Người vừa nói, vừa đặt đầu chàng lên đùi mà vỗ về. Trong ánh nhìn mơ hồ chàng nhìn thấy bát tự của bản thân được khắc lên một lệnh bài, trên bàn tay còn lại của người.
Trong trí nhớ không rõ ràng, chàng nhớ nó hoàn toàn khác với lệnh bài hiện tại mà chàng đang mang theo mà Mục quản gia đưa cho chàng mỗi năm.
Đến cả bát tự thật chàng còn chưa được biết, quả thật là điều mà chàng nghĩ mãi không hiểu.