Chương 28: Truyền thuyết được kể lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Vệ đã dậy khá muộn. Đến gần cuối giờ Tỵ chàng mới rời khỏi Trương Gia Bảo mà đi ra ngoài.
Hôm nay chàng đã chuẩn bị tinh thần nhằm chiến đấu hết mình bởi ẩm thực nơi phố Minh Nguyệt.
Nơi mà chàng sắp đến, từ rất lâu về trước đã nổi danh với những hàng quán rất ngon. Một khi đặt chân đến là rất khó lòng mà rời đi.
Từ nhỏ chàng đã tặn tiện, ngân lượng chỉ để vào những việc mà bản thân lưu tâm. Còn về ẩm thực, không có mấy dư dả để nghĩ đến nó.
Tuy nhiên ngày hôm nay đã khác, tiền bạc trong túi phải nói là dư thừa, đủ để chàng chi tiêu cả ngày cho cái dạ dày không đáy của mình.
Khoảng thời gian ở Vấn Lạc Nhai, khẩu phần ăn đa phần đều do Kinh Như Tuyết chuẩn bị. Tuy nhiên chúng không hề phong phú, và cũng rất hiếm khi xuất hiện rượu và thịt.
Cho nên về lâu về dài rất dễ gây nhàm chán. Đôi khi chàng phải tự thân vận động xuống bếp mà nấu nướng. Nhưng chàng vốn là nam nhân, tay chân khô cứng. Khẩu vị lại càng có vấn đề, thành ra những món mà chàng làm ra, đại đa số là không thể nuốt trôi.
Hiếm lắm mới có ngân lượng trong tay, không thỏa mãn mỹ vị thì thật có lỗi với bản thân. Đó là những gì mà chàng đã nói trong bụng vào tối hôm trước.
Bàn chân Trương Vệ cứ lặng lẽ bước đi trên con phố đông người, thời gian cứ chậm rãi đếm từng giây từng phút. Rất nhanh đã trôi qua nữa canh giờ và quãng đường mà chàng đã đi ước chừng hai dặm. Thì khi ấy cũng là lúc chàng đã đến được phố Minh Nguyệt.
Phố Minh Nguyệt nằm ở Thành Tây của Đế Đô thành, là một trong nhưng nơi vẫn còn lưu lại những vết tích xưa củ từ thời c·hiến t·ranh cửu giới lần thứ hai. Với những ngôi nhà lợp ngói đen cùng những kiến trúc hơi hướng cổ kính.
Đồng thời nó cũng mang đến cho Đế Đô một địa điểm mà có thể nói là thiên đường ẩm thực, với đầy đủ những hương vị độc đáo đến từ khắp nơi trên đại lục Liên Hoa.
Bởi vậy cho nên khi chàng còn đương đứng trước cổng chào thì những mùi hương của thịt nướng, cá chiên, heo hầm,... các thứ, các thứ truyền đến mũi.
Khiến khứu giác của chàng đánh động đến cái bụng rỗng, không sao nhịn được mà kêu lên vài tiếng.
Ọt... ọt.
Như thể thúc giục Trương Vệ, hãy nhanh nhanh đến mà thưởng thức. Lẽ đương nhiên là chàng không có lấy một giây phút chần chừ mà bước những bước chân đầu tiên vào địa phận của phố Minh Nguyệt.
Đảo bước vòng qua một lượt thì Trương Vệ đã dừng lại trước một thực quán với tên gọi "Vọng Nguyệt Quán." Với bảng hiệu được in trên mái ngói của tầng hai khiến chàng phải ngẩng thật cao đầu lên mới thấy được.
Không biết món ăn nơi đây ngon dở thế nào, tuy nhiên người vào kẻ ra phải nói là nườm nượp. Điều đó gây cho chàng một sự tò mò nhất định. Không mất quá nhiều thời gian để chàng quyết định tiến vào trong.
Chàng tiến nhanh qua ngạch cửa thì một tiểu nhị khoác khăn lên vai chạy đến chào hỏi.
"Khách quan, không biết là người muốn ngồi bàn như thế nào."
"A, xem ra ta không rành những thứ đó. Cứ cho ta một bàn trống là được."
"Được, vậy mời ngài theo tôi."
Theo hướng dẫn của Tiểu Nhị mà chàng đã có thể ngồi vào một bàn trống trên lầu hai. Lúc bước vào đây chàng mới hiểu được tại sao nơi này lại nhiều người đến thưởng thức đến như vậy. Vì ngoài được thoả mãn vị giác họ còn được thoả mãn thị giác lẫn thính giác nữa, bởi những hoạt động khác nhau được thực hiện bởi những ca kỹ cùng những vũ nữ liên tục diễn ra.
Bọn họ với những điệu múa quyến rũ, đến mê đắm lòng người. Từng chiếc eo thon thả không thua kém gì thanh xà uốn éo liên hồi. Phối hợp với những thanh âm đàn tranh, trống khiến đây chả khác gì tiên giới chốn nhân gian trong mắt cánh mày râu.
Chả trách đại đa số người đến nơi này đều là nam nhân, với đầy đủ thể loại cho đến địa vị.
"Quả là sắc màu nhân thế!!"
Trương Vệ vô cảm nhìn những hành động lả lơi của những nữ nhân đó mà chặc lưỡi.
"Nào, nào các tiểu đệ, tiểu muội lại đây. Ta sẽ bắt đầu kể một câu chuyện hay vào ngày hôm nay."
Bỗng một âm thanh của nam nhân truyền đến màng nhĩ của chàng, khiến chàng chuyển dịch sự chú ý về phía đó.
Ở một góc của tầng hai có một vị thư sinh già đội một cái nón quanh đầu màu trắng. Bàn tay chậm rãi vuốt lấy chùm râu bạc, đồng thời hướng tầm nhìn qua xung quanh. Nơi có những nhi tử ước chừng độ tuổi còn khá nhỏ.
Chúng có vẻ khá hào hứng về câu chuyện mà người này kể, nên chúng nói luyên thuyên bất diệt.
"Kể đi ạ."
"Kể đi ạ."
"Được, được..." Lão thư cười đáp lời.
Vô tình làm sao, khi vị trí ngồi của chàng lại không quá xa nơi đó, chỉ cách chừng hai bàn là đến.
Rất dễ dàng nghe thấy những gì vị thư sinh đó sẽ nói. Ở nơi này ngoài những tiết mục được xem như là vô bổ thì xem ra vẫn có thứ để những lũ trẻ có thể bám vào mà lưu lại đây cho phụ mẫu chúng có thể rảnh tay mà thưởng thức những thứ đang có tại nơi này.
Trương Vệ trong thời gian chờ đợi món ăn thì cũng không có gì để làm cho nên đành ghé tay lắng nghe thử xem câu chuyện kia là gì. Vì dù gì đây cũng là lần đầu tiên chàng được nghe đến câu chuyện được kể qua môi miệng của một thư sinh lão làng.
Những đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, hai mắt mở tròn xoe chờ đợi câu chuyện mà lão sắp kể. Khiến chàng cũng không kiềm lòng được mà phải hướng mắt dõi theo.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lão thư sinh, khoanh tay ra sau lưng. Chỉnh giọng mấy lần trong cuống họng rồi bắt đầu nói:
"Chuyện kể rằng, vào thở hồng hoang chi địa. Đại thế giới tứ bề nối liền một khối, không chia đông tây nam bắc như bây giờ. Tam thiên thượng giới chung một bầu trời.
Thánh giới đứng đầu bởi Thiên tôn, Địa giới là Địa Tôn. Còn nhân giới của ta khi ấy được thống trị bởi vương triều Vũ, đương nhiên một dòng dõi phàm nhân sao có thể so bì với những thuộc thể thần thánh kia.
Thậm chí chúng ta còn không thể so bì với Cửu vực nơi nhân giới. Tuy nhiên chúng ta được những bậc thần linh ưu ái sắm cho một vùng đất thuận lợi và màu mỡ hơn hết thảy những chủng tộc khác.
Cuộc đời vốn không bao giờ bình yên cho đến lúc tàn, bỗng có một ngày trên bầu trời của Tam Thanh Đạo Châu xuất hiện một vết nứt không gian cực lớn.
Từ trong đấy một con rồng dũng mãnh tàn ác, từ một thế giới mà chúng ta chưa từng được biết đã không nể nang gì mà bay thẳng qua cánh cổng mà giáng một trận lửa địa ngục xuống nhân loại.
Nó mạnh đến mức chỉ trong chưa đầy ba khắc, phân nữa đại lục khi đấy đã trở thành bình địa, tiếng khóc la ai oán hiện hữu trên khắp mọi nơi trên mặt đất. Nó tự xưng bản thân là Chân Long đến để thống trị thế giới của chúng ta.
Trước hoàn cảnh đó, Thiên Tôn cùng Địa Tôn và hết thảy chúng tiên đồng loạt giáng trần hợp lực đẩy lùi con rồng đó.
Tuy nhiên nó quá mạnh, sức mạnh đến từ một không gian khác đã khiến các bậc Thần Thánh của chúng ta thất thế, đến nổi bị ép đến mức đồng quy ư tận với nó.
Cuộc chiến kéo dài hơn bảy ngàn ngày thì cuối cùng đã đến hồi kết. Hắn đã bị giam lại vĩnh viễn nơi địa ngục tăm tối. Tuy nhiên trước khi b·ị đ·ánh bại hắn đã nói:
"Ta sẽ trở lại, và khi đó ta sẽ mang các ngươi theo ta một lần nữa."