Chương 30: Thử lòng
Lục lọi ký ức của bản thân mình, Trương Vệ vẫn không thể nào nhớ được một chút gì về khoảng thời gian bên cạnh mẫu thân. Khoảng thời gian đó đã quá lâu để chàng có thể lưu lại trong tiềm thức thơ ngây thơ khi ấy một điều gì đó đáng nhớ.
Cũng vì quá muộn phiền mà vị giác của chàng cũng không cảm nhận được thức ăn trong miệng của mình nữa. Cứ thế, một ngày tưởng chừng như có thể thỏa mãn cái bụng rỗng đã kết thúc một cách như vậy.
Đêm và cả ngày hôm sau chàng cũng không thể yên giấc được vì trằn trọc lo lắng. Lúc này chàng mới nhớ lại lời của Mục quản gia nói với mình. Bất giác nhận ra một cái gì đó thật bất thường, chính vì vậy chàng không thể yên lòng được.
Cứ như thể có một cái trống mà ai đó đã lỡ để vào trong người chàng vậy. Thi thoảng lại đánh lên liên hồi khiến chàng đứng ngồi không yên. Kéo theo tâm trạng hưởng thụ của chàng đã không còn nữa. Vốn dĩ chàng đã rất muốn hỏi cho ra lẽ, tuy nhiên khi nghĩ đến nếu đó là sự thật thì sao? Thì chàng lại do dự, không đủ can đảm để bước chân về phía đó.
Chàng luôn tự hỏi bản thân.
Nếu Chân Long là kẻ ác, vậy thì chẳng phải mình đang liên lụy đến phụ mẫu ư?
Những suy nghĩ kiểu như vậy, đã phần nào cản bước chàng tìm đến sự thật. Mà chỉ muốn mọi chuyện cứ bình lặng trôi đi như thế, lại càng không muốn biến cố sẽ xảy ra trong cuộc đời mình.
Hết cách, chàng đành phải gác hết mọi chuyện sang một bên. Rồi quay lại Vấn Lạc Nhai sớm hơn dự kiến tận hai ngày. Nhằm trở về công cuộc luyện tập khắc nghiệt, chỉ có thế mới khiến chàng tạm quên đi nó.
Nghĩ là làm, vào buổi trưa, cách hôm ở Vọng Nguyệt Quán hai ngày. Trương Vệ đã có mặt tại Vấn Lạc Nhai.
...
Thông thường vào giữa trưa hằng ngày.
Kinh Như Tuyết sẽ ngồi ở mái đình viện trước gian phòng của mình. Tại đó có trà, có bánh đồng thời cũng có một chiếc ghế bằng gỗ dài, đó là nơi mà hắn thích ngồi nhất đặng có thể nhìn ra không gian trước mặt mà ngắm nhìn quang cảnh.
Biết được điều đó, Trương Vệ chỉ cần đi một mạch đến mái đình chứ chẳng phải tìm kiếm lòng vòng hay kêu hò khản cổ mà tìm kiếm.
Khi nhìn thấy hình ảnh của Kinh Như Tuyết đã ở trước mặt, chàng đi vội đến. Đồng thời nói lớn:
"Đệ đã quay lại rồi đây!"
Tưởng rằng cảm xúc của Kinh Như Tuyết sẽ bất ngờ lắm, nhưng không ngờ hắn lại thể hiện ra một gương mặt lạnh lùng.
"Chắc hẳn ở gia phủ có chuyện không được vui đúng không?"
Nói đoạn, hắn bắt chéo chân trái qua chân phải, lưng ngã nhẹ ra ghế. Đồng thời lấy tay phải chống cằm mà nhìn chàng với nụ cười như thể đã nắm trước tiên cơ.
Thấy Kinh Như Tuyết có biểu hiện như vậy, bất giác chàng cảm thấy bản thân như thể đã bị đọc vị vô cùng khó chịu. Cái miệng phùng lên đảo quanh như thể, đang đánh răng vậy.
Giống một đứa trẻ đang hờn dỗi, Trương Vệ vùng vằn ngồi xuống ghế đá. Ngữ khí buồn chán nói:
"Thật ra đệ chỉ muốn tập trung tu luyện thôi, còn những vấn đề khác tạm thời đệ không màn đến."
"Vậy sao!"
Kinh Như Tuyết cũng là người hiểu chuyện, hắn đã ở cùng Trương Vệ rất lâu đủ để hiểu tính tình của chàng. Nên lặng lẽ không nói gì, mà đưa ánh nhìn về trước.
Bên kia bờ đất, một đôi khổng tước tại đấy đang có những hành động âu yếm nhau vô cùng thân mật. Điểm khiến chúng được đặt ân sống bên trong Vấn Lạc Nhai chính là bộ lông ở đuôi của chúng mang một hào quang ngũ sắc lấp lánh không thua kém gì kim tuyến.
Lai lịch của cặp khổng tước này, không hề đơn giản. Chúng được sinh ra vào thời hồng hoang chi địa cùng lúc với Chúc Long cùng những vị thần thuở sơ khai của đại lục.
Sau cuộc chiến Cửu giới, bọn họ không thể trở về với nơi của mình, đồng thời mất đi hoàn toàn tu vi nên vốn dĩ đã không còn là chính mình nữa rồi.
Khi họ không có chốn nào để đi. Nhằm tránh khỏi những sự lôi kéo hoặc lợi dụng của những kẻ có dã tâm, Kinh Như Tuyết đã mang cặp đôi này về, để ở đây dùng để canh nhà, hoặc cùng lắm là để làm đẹp cho cảnh quang thi thoảng chứng kiến nét đẹp phi thời gian của chúng.
Về phía Trương Vệ, chàng cũng nhanh chóng lấy lại được phong thái hằng ngày. Dù có chút cảm xúc không đúng, nhưng chàng không phải loại thích gây chuyện, bèn tiện tay rót cho bản thân một ly trà thật đầy. Sau đó đưa tay vào trong ngực áo, lấy nạp giới ra mà đặt lên bàn.
"Những gì tỷ giao, đều nằm ở trong đó. Ngoài ra đệ còn được người ở Vĩnh Sinh Đường cho thêm nhiều thứ nữa. Mà đệ không rành nên đem hết lại cho tỷ."
"Hừm!"
Nghe được những lời của chàng, khuôn mặt của Kinh Như Tuyết khẽ biến. Ánh mắt chuyển dịch về phía nạp giới. Con ngươi đã nhanh chóng đánh giá được vấn đề, sau đó mỉm cười nhạt một cái. Đồng thời đầu ngón tay trỏ búng nhẹ một đạo quang bay đến chỗ nạp giới.
Ngay tức thì, nạp giới chớp sáng, theo sao là những vật phẩm bên trong đã hiện hữu ra hết bên ngoài. Không quá ba giây, Kinh Như Tuyết liền khen:
"Đệ đã làm rất tốt, nhưng xem ra Vĩnh Sinh Đường khá ưu ái cho đệ đấy nhỉ!"
"Phải, khi biết đệ đến mua những loại dược thảo đó thì họ có vẻ rất coi trọng đệ, không những thế còn mời đệ tham gia cùng họ điều chế luyện dược phẩm nữa."
Trương Vệ thành thật kể lại, cùng ngữ khí không giấu được sự thích thú của bản thân.
Nghe thấy vậy, Kinh Như Tuyết bèn đứng dậy mà di chuyển lại chiếc bàn đá, ánh mắt nhìn qua những vật phẩm thêm một lần sau đó cầm lấy dược lô lên tay rồi cười nói:
"Xem ra không những thế, họ còn muốn thử đệ nữa."
"Sao cơ!!" Trương Vệ ngạc nhiên. "Sao tỷ biết là họ đang thử đệ."
"Hừm! Đúng là với một kẻ không biết nhiều về Luyện dược như đệ nhận được những thứ này khác gì người mù đi giữa rừng kho báu." Kinh Như Tuyết ngồi xuống ghế bên cạnh chàng, rồi bàn tay đưa dược lô đến cận mặt chàng và bắt đầu nói:
"Đây là Dược Lô phẩm kim bậc sáu, thông thường những Dược sư khi bắt đầu họ sẽ không bao giờ dùng đến nó vì thực lực của họ quả thật là không đủ. Cho nên nếu bằng con mắt đánh giá thông thường nếu muốn tặng quà ta sẽ không bao giờ tặng một thứ chênh lệch lớn đến nhường ấy.
Hơn nữa, đệ nhìn xem..."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết chỉ tay về phía hai dược liệu được tặng kèm Nh·iếp Linh Thảo và Hồng Diệp Chi. Rồi nói tiếp:
"Hai loại dược thảo này lại càng không nên là quà biếu tặng. Bởi vì nó cần đến bốn loại thảo dược đi kèm với loại nước thánh lấy từ Thiên Sơn mới mong có thể chế được loại dược phẩm trân quý "Cường Hương Phụ Tễ".
Kinh Như Tuyết càng nói thì Trương Vệ càng mở tròn mắt mà nghe, đương nhiên là chàng chẳng hiểu cái gì hết. Chỉ gật đầu cho có lệ mà thôi. Cái vẽ mặt đó của chàng đã chọc cho Kinh Như Tuyết không nhịn được mà cười một cái, rồi giữ nụ cười ấy mà nói tiếp:
"Cường Hương Phụ Tể dùng để giúp nam nhân, cường dương tráng thể. Ngoài ra còn giúp thể chất mạnh hơn đủ sức đột phá cảnh giới, tuy nhiên tất cả những thứ này đều phụ thuộc vào một thứ mà những dược sư phẩm thấp không bao giờ có được.
Chính là "Dị hỏa"."
"Dị hỏa!!."
Trương Vệ nghe đến đây thì không nhịn được nữa mà buộc miệng thốt lên hai chữ thật lớn. Đi kèm với cặp mắt hoang mang cực độ, dạo gần đây những điều chàng nghe thấy càng lúc càng khiến chàng mở rộng tầm mắt.