Chương 22: Nói.
Nhìn mảnh giấy trên bàn, đến cả người không tinh ý cũng có thể nhận ra được sự cẩu thả của chủ nhân nó khi mà đã xé rất vụng về ở nhiều góc khiến nó nhìn không hoàn chỉnh. Tuy nhiên những hán tự trên đó vẫn có thể đọc được, nét chữ vô cùng đẹp. Khiến Trương Bảo không nhịn được mà nói:
"Bút lực không tệ, tuy nhiên nó không thuộc về Vệ nhi của ta. Vậy ý của ông là gì."
Nói đoạn, Trương Bảo chuyển dịch ánh mắt theo từng bước di chuyển của Vương Doãn. Lão ta cước bộ chậm rãi tiến về phía cửa sổ sau đó trực tiếp mở nó ra mà phóng tầm nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài kia là không gian náo nhiệt của phố thị Đế Đô, tiếng người qua kẻ lại ồn ào không dứt.
Giữa hàng ngàn đạo nhân ảnh tứ phương hỗn loạn bên dưới, nhưng trong mắt Vương Doãn chỉ thu hẹp lại bởi một hình dáng chàng thiếu niên trẻ tuổi Trương Vệ. Đôi mắt của lão đang dõi theo từng hành động của chàng như thể đang xem xét một thứ gì đó.
Rồi bất chợt hỏi vọng vào:
"Ngồi đấy nãy giờ, Trương đạo hữu có ngửi được mùi gì khác lạ chăng?"
"Có, đó là một mùi hương cay the thẻ giống ớt nhưng lại thanh như nước lạnh. Khiến thanh quản của ta có chút cảm giác quái dị. Đó là loại trầm hương gì?"
Khẩu hình đương nói thì ánh mắt Trương Bảo đã nhanh chóng quét nhanh qua không gian xung quanh một lượt. Nhằm tim kiếm nguồn gốc của mùi hương kia, bất chợt ông nhìn thấy một thứ trên khay gỗ đựng bộ ấm trà.
Hình dáng của nó rất giống một bình trà thông thường, nhưng nếu quan sát thật kỹ thì có nhiều điều khác biệt như không có quay cầm và cũng không thấy nắp của nó ở đâu cả.
Khi tập trung mới nhìn thấy, nơi vị trí giống như nắp đậy đó thi thoảng lại thoát ra những lượng khí nhỏ màu hồng phấn rất khó để mắt thường có thể nhìn rõ được. Thậm chí khi vừa thoát ra chúng đã lập tức tan biến vào hư vô như thể chưa từng xuất hiện.
Điều này đã khiến Trương Bảo vô cùng kinh ngạc, đây là thứ đầu tiên ông được nhìn thấy có sự thể hiện kỳ quặc đến như vậy khó trách ông lại dành tặng cho nơi đó một cái nhìn vô cùng đặc biệt.
Nếu nói đây là ám tiễn thì muôn phần Trương Bảo sẽ không tin, vì ông cùng Vương Doãn là bạn hữu tâm giao, đừng nói là đề phòng thậm chí trong tưởng tượng Trương Bảo chưa bao giờ nghĩ lão sẽ làm hại mình.
Nên trong lòng ông không chút nghi ngờ gì, mà thản nhiên hỏi ngược:
"Đây là thứ gì?"
"Tích Nhược!!"
Vương Doãn đáp lời ngay, sau đó nhẹ nhàng khoát tay áo ra sau lưng. Đầu hơi cúi xuống rồi nói tiếp:
"Không giấu gì ông, nó chỉ được dùng nơi chiến trường. Công dụng không gì khác ngoài kiểm định thực lực của đối phương." Nói đoạn giọng của Vương Doãn bất chợt trở nên nghiêm trọng đến lạ thường.
"Sở dĩ ta không muốn dùng đến nó, tuy nhiên nghe những gì ông từng nói về tiểu tử Trương Vệ. Thì ta đành dùng nó đặng thử xem tiểu tử này thực hư như thế nào."
"Vậy kết quả?"
Trương Bảo nghe thế thì khẩn trương lộ rõ trên khuôn mặt trung niên của mình.
"Ngoài dự liệu của ta, thậm chí có thể nói là chưa từng nghĩ đến." Vừa nói, ánh mắt của Vương Doãn dán chặc trên bóng lưng của Trương Vệ đang dần khuất dạng trong đám đông náo nhiệt. Đôi mắt lão theo đó mà nheo lại đầy sự cẩn trọng.
"Vậy... ý của ông là."
Trương Bảo được Vương Doãn dẫn dắt cảm xúc đến nổi, ông cũng phải nuốt vội mấy ngụm nước giải vì hồi hộp. Trước giờ ông luôn muốn biết sự thật về tình trạng của Trương Vệ.
Nên khi được nhắt đến ông không thể không đặt để sự chú ý của mình đến nó.
"Những gì ta thấy, cùng chứng kiến khi nãy. Nếu như không sai thì đó là Đế Khí."
Vừa nói, trong ký ức của Vương Doãn hiện lên hình ảnh lúc ngồi đối diện với Trương Vệ đặng mà trò chuyện. Không phải lão tôn trọng chàng hay gì cả, mà hành động rót trà kia cốt là để Trương Vệ không để ý đến loại hương dược mà lão đã để sẵn trên khay mà thôi.
Đồng thời khi để Trương Vệ ngồi chờ trong một khoảng thời gian, mùi hương đó đã được chàng hít phải một lượng khá lớn. Đấy là cơ sở để toàn bộ tu vi của chàng được thể hiện ra một cách rõ nét.
Loại hương này lúc đầu sẽ không mùi, rất khó để người ngửi có thể nhận ra được sự bất thường đến từ nó. Nhưng dần theo thời gian sẽ có những biểu hiện ngày càng rõ rệt hơn, những người có tu vi cao thường sẽ rút ngắn thời gian phát ra màu sắc hơn những kẻ có tu vi thấp kém.
Đối với Trương Vệ là hơn nữa nén hương. Đó cũng là thời điểm màu sắc biểu trưng cho tu vi của chàng được thể hiện một cách rõ nét nhất.
Một cổ hương khí mang theo, sắc trắng ngã dần sang màu vàng kim đập thẳng vào con ngươi của Vương Doãn. Ngay thời điểm đó lão đã biết, tiểu tử trước mặt thật không thể xem nhẹ.
Thở dài một cái, Vương Doãn nặng đầu nói tiếp:
"Xem ra chuyện mà ông nhờ đến ta, không cần thiết nữa." Nói đoạn, ánh mắt của lão nhìn xa xăm như thể muốn nhìn thấu được tương lai bất định.
"Chuyện ông nói là thật sao?"
Về phần Trương Bảo sau khi nghe hai từ "Đế Khí" thì liên tục đắn đo suy nghĩ. Bất giác rơi vào trầm tư, không tự chủ được mà lên tiếng.
Dù nghe được câu hỏi, nhưng Vương Doãn không vội trả lời ngay. Lão lặng lẽ xoay người, cước bộ chậm rãi lại phía ghế cũ. Trước khi ngồi xuống lão nói:
"Với khả năng hạn hẹp của ta, mặc dù không thể chắc chắn mười phần nhưng chỉ ít nó cũng có năm bảy phần đáng tin.
Trước đây rất lâu về trước... loại hương khí đó ta đã từng nhìn thấy qua. Có thể tuổi tác đã cao, phán đoán không còn tinh tường nhưng khả năng rất lớn là tiểu tử đó đang sở hữu loại khí mà cả hàng vạn người mới có một đó."
"Cứ cho là vậy, chẳng phải nếu ông dạy dỗ nó thành người há lại là điều không nên?"
"Hừm! Nên nói thế nào đây." Trước câu hỏi có phần đặt để Vương Doãn vào sự lựa chọn. Nên có vẻ ông rất là thận trọng trong lời nói của mình.
"Những người sở hữu Đế Khí, khả năng rất cao sẽ trở thành một cường giả hàng đầu. Hoặc có thể là một tên phế nhân nào đó nằm bên vệ đường không hơn không kém nếu không có người đưa đường dẫn lối đúng đắn."
Nói đoạn ông ngồi xuống đối diện với Trương Bảo ánh mắt bất chợt trở nên nghiêm nghị mà nhìn đối phương.
Bất giác khiến Trương Bảo, cảm thấy điều mà lão sắp nói vô cùng hệ trọng. Nên cũng theo đó mà trở nên nghiêm túc hơn.
Mắt đối mắt. Ngươi nhìn ngươi.
"Ta từ chối yêu cầu của ông vì ta tự thấy bản thân không đủ khả năng để dẫn dắt tiểu tử này. Ta thừa nhận bản thân yếu kém, tuy nhiên... ông cũng đừng quá lo lắng. Vì theo ta thấy, tiểu tử đó đã có người phía sau hậu thuẫn rồi."
"Sao cơ !!!"
Trương Bảo thập phần kinh ngạc. Đến nỗi lời thốt ra cũng không kịp thu lại khẩu hình.
"Ông chắc chứ, ta chưa từng nghe Vệ nhi nhắc đến điều này trước đây."
"Ta có thể dùng cả danh dự của bản thân ra mà cam đoan với ông. Đến đây thì ông đã tin ta được rồi phải không."
Những lời nói này, như một cây đinh được đóng thật mạnh vào cột. Đồng thời nó đã khiến Trương Bảo phải ngạc nhiên pha lẫn với sự kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, đừng nói là việc nhỏ cho đến việc trọng đại chưa bao giờ Trương Bảo lại thấy Vương Doãn quả quyết như lần này. Nói như vậy để thấy, lần này là một niềm tin vào một thứ gì đó rất lớn lao của lão.