Chương 21: Mời.
Đương nhiên chàng biết bản thân đang múa rìu qua mắt thợ. Một người như Vương Doãn thì rất có thể đã từng nghe nói đến loại Dược phẩm kia rồi.
Đã lỡ miệng thì đành phải bịa ra một cái gì đó đáng tin. Chàng liền liếm môi ba lần mà tiếp lời:
"Chuyện là mấy ngày trước đây, ta có gặp một lão già cổ quái trên đường. Lão rêu bán một cuốn sách có thể luyện ra loại đan được cực phẩm.
Vì tò mò nên ta đã mua nó về, thì vô tình đọc được công thức để chế ra loại đan dược kia. Cho nên mới muốn mua một số ít dược thảo trên đó về đặng mà thử nghiệm."
"Ra là vậy." Vương Doãn nghe Trương Vệ kể một hồi thì hít sâu một hơi rồi nhanh chóng nói:
"Không giấu gì Trương công tử, dạo gần đây Vĩnh Sinh Đường chúng tôi cung không đủ cầu. Bởi vì số lượng dõng sĩ ra ngoài thành lịch luyện càng lúc càng nhiều. Chắc người đã biết đến sự kiện Tam Minh Tranh Bá sắp đến rồi, cho nên nhằm chuẩn bị thật tốt cho điều đó.
Nên Vĩnh Sinh Đường chúng tôi muốn mời thêm những Dược sư giang hồ giúp sức. Đương nhiên lời mời này không thể qua loa mà mời những cá nhân không có đủ năng lực được.
Thông qua những gì công tử đã nói, thì Vương Doãn tôi muốn cùng công tử hợp tác, không biết ý của công tử thế nào?"
"Hợp tác?" Nhất thời nhận được lời mời, khiến chàng không biết nên có phản ứng như thế nào.
Biết là đối phương sẽ có phản ứng như vậy, nên Vương Doãn nhanh chóng tiếp lời:
"Phải, công tử chỉ cần chế thuốc. Nguyên liệu, mọi thứ chúng tôi sẽ cung cấp, còn về thù lao sẽ không cần phải nghĩ. Vĩnh Sinh Đường tuyệt đối không để công tử chịu thiệt."
Chỉ nghe bấy nhiêu thôi, thì quả thật phần lời đang nghiêng hẳn về phía Trương Vệ. Khiến chàng không nhịn được mà thốt ra trong đầu.
"Chà!"
Trương Vệ ngã lưng ra ghế, ánh mắt thể hiện rõ sự suy tư. Quả thật nếu chàng muốn kiếm ngân lượng thì đây quả là một yêu cầu không thể nào chối từ.
Tuy nhiên, chàng lại không hề có một chút căn bản nào để luyện chế dược phẩm. Đừng nói đến những đan được phẩm Mộc, đến cả dược phẩm nhập môn chàng còn chưa từng động đến.
Nhận lời khác nào tự chuốc lấy nhục nhã.
Còn nếu từ chối thì thâm tâm lại càng không nỡ, hiếm lắm mới có một lời mời hậu hĩnh đến thế mà. Thật khiến người ta không thể không lưu tâm cho được.
Về phía Vương Doãn lão cũng không lấy gì là gấp gáp. Cứ từ tốn mà chờ đợi câu trả lời từ chàng. Thời gian cứ thế trôi thêm chừng nữa nén hương, thì Trương Vệ tươi cười nói:
"Hay là như vầy đi Vương tổng quản. Người cho ta thêm năm ngày thời gian đặng suy nghĩ, sau năm ngày đó ta tất sẽ có một câu trả lời thỏa đáng."
"Được! Quyết định vậy đi. Sau năm ngày Trương công tử hãy đến đây gặp ta, hy vọng câu trả lời đó sẽ khiến cả hai đều hài lòng." Nhận được câu trả lời của chàng, mặc dù không như mong đợi. Tuy nhiên khuôn mặt của Vương Doãn vẫn luôn nở nụ cười. Sau đó thì phẫy tay ra dấu cho Dược Đồng đứng bên cạnh.
Ngay lập tức cậu ta đi tới, mà để xuống chiếc khay dược thảo khi nãy của chàng một chiếc nhẫn nạp giới màu lục bảo.
Khiến chàng nhất thời không kịp hiểu chuyện gì. Không để chàng mở miệng, Vương Doãn nhanh chóng giải thích:
"Vĩnh Sinh Đường xưa nay, luôn muốn kết bạn với anh hùng thiên hạ tứ phương. Tuy nhiên người của Trương Gia Bảo hiếm khi viếng thăm nơi này, cho nên vẫn chưa có dịp chào hỏi. Vậy nên Trương công tử có thể coi đây là món quà ra mắt hay đại loại như thế cũng được.
Mong rằng sau này chúng ta sẽ có cơ hội để hợp tác."
Vừa nói cánh tay của Vương Doãn, đưa ra hướng về phía chiếc khay đựng. Như thể mời gọi Trương Vệ hãy nhận lấy nó.
Nhìn ra sự hiếu khách đến từ đối phương, khiến Trương Vệ vô cùng bất ngờ. Cứ ngỡ với phong thái đó, bọn họ sẽ mang đến cho chàng nhiều sự căng thẳng lắm, nhưng kết quả lại ra như thế này đây thật không thể tưởng tượng được.
Mục đích ban đầu của chàng là đến mua Dược liệu, nay lại có thêm quà mang về, thật khiến cảm xúc có một chút r·ối l·oạn. Mặc dù nhận lấy thì đúng là không có chút gì vướng bận thật, tuy nhiên nếu nhanh chóng đồng ý thì quả là mất đi mặt mũi.
Nên Trương Vệ cố tình tạo ra dáng vẻ do dự một lúc rồi mới mỉm cười nói:
"Nếu tổng quản đã nói đến như vậy, mà ta không nhận thì có vẽ như không hợp tình hợp lý cho lắm. Cho nên ta sẽ thay mặt Trương Gia Bảo mà nhận lấy tấm lòng thành này."
Ngoài mặt thì có tỏ vẻ thận trọng nhưng trong lòng Trương Vệ đã đặt câu hỏi xem bên trong nạp giới kia rốt cuộc là món đồ gì rồi. Đột nhiên chàng nhớ ra điều gì đó liền nhỏ giọng nói tiếp:
"Vậy thì để ta thanh toán những thứ mà ta đã mua cho phải đạo."
"Hahaha. Trương công tử người đúng là thật thà." Chỉ cần nghe ngữ khí phát ra từ chàng, Vương Doãn đã biết là chàng đang muốn hỏi dò. Liền cười khanh khách rồi đáp: "Hôm nay những loại dược thảo này coi như là quà biếu tặng cho công tử. Chỉ hy vọng người nghiêm túc suy nghĩ về yêu cầu hợp tác của ta là được rồi."
Nói vậy đồng nghĩa, hôm nay số tiền mà Trương Vệ đáng lý phải bỏ ra để mua Dược Thảo sẽ chẳng tốn một xu nào. Mà lại còn được tặng quà mang về khiến chàng không giấu được niềm vui sướng mà cười thầm.
"Quả là nghề Dược sư, muốn gì thì được đấy. Biết thế ngày trước theo Như Tuyết tỷ học nhiều thêm chút."
Trương Vệ từ tốn nhận lấy những vật phẩm trước mặt. Dược thảo thì được chàng thu vào nạp giới trên ngón tay giữa. Còn chiếc nạp giới được biếu tặng này chàng cất nó vào trong lồng ngực.
Sau đó thì đứng lên chắp tay hướng về phía Vương Doãn mà nói:
"Nếu không còn chuyện gì nữa, thì tại hạ xin được phép cáo từ tại đây."
"Được. Ta còn chút việc bận nên không tiện đưa tiễn, mong công tử không trách." Dù Trương Vệ đã đứng lên nhưng Vương Doãn vẫn ngồi ở đó. Chỉ cười nhẹ một cái coi như đáp lễ.
"Công tử, mời đi lối này." Thay thế cho Vương Doãn, Dược Đồng nhanh chóng đưa tay cung kính mời Trương Vệ cước bộ rời đi.
....
Sau khi chàng cùng Dược Đồng đi rồi, Vương Doãn thở một hơi dài rồi nói lớn:
"Như vậy đã đúng ý của ông rồi chứ?"
Lời vừa dứt ánh mắt lão chuyển dịch về phía cửa chính. Đồng thời điểm đó, một bóng người quen thuộc bước vào, người ấy không ai khác chính là phụ thân của Trương Vệ "Trương Bảo".
"Hắc Hắc, Vương đạo hữu. Ta không ngờ kỹ năng thuyết phục của ông lại lợi hại như thế."
Vừa nói, Trương Bảo vừa nhanh chân di chuyển lại chiếc ghế mà khi nãy Trương Vệ đã ngồi mà trực tiếp yên vị tại đấy.
"Ông mà chịu thể hiện tình yêu thương một cách trực tiếp cho hài tử của mình thì Vương Doãn ta có cần phải mệt mỏi như vậy không chứ."
"Thôi mà, vì ta không thể làm nên mới nhờ đến ông. Ông cũng biết rằng dù ta muốn cũng không thể làm thế được."
"Hừ, đành vậy. Nạp giới mà ông đưa, ta đã thêm vào đó một vài thứ..." Nói đoạn Vương Doãn chậm rãi chống tay lên bàn lấy thế mà đứng lên." Coi như đó là một món quà đầu tư cho tương lai đi."
Sau đó Vương Doãn lấy ra một mẫu giấy, bị cắt đi rất nhiều mãnh nhỏ. Rồi đặt để nó lên bàn trước mặt Trương Bảo và nói:
"Đây là thứ là Trương Vệ đã đưa cho người của ta. Ông xem có gì khác lạ không?"